
Mục Táp dịch chuyển tài liệu trong tay, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn,“Để con nói lại với Tống Vực.”
Bà Tống cười tươi rói:“Mẹ vừa mới gọi nó xong. Nó đồng ý rồi, hứa ngày mai sẽ chở con về.”
Gác điện thoại, Mục Táp nhấp ngụm trà nóng, tiếp tục làm việc. Hồi
lâu sau, cô gục mặt trên bàn lúc nào không hay. Sự mệt mỏi, ê ẩm tập
kích toàn thân, cô bất giác chìm vào giấc ngủ gật. Mãi đến khi làn gió
rót qua khung cửa sổ, thổi phân phất tấm rèm che cửa, đọng hơi khí lạnh
quanh vùng cổ trắng nõn, cô mới rùng mình tỉnh dậy, vội vàng xoay xoay
cổ, vung tay nhấc chân thực hiện vài động tác làm nóng cơ thể, sau đó
cặm cụi miệt mài chiến đấu với tập tài liệu dày cộm.
Tan tầm, Tống Vực như thường lệ lái xe tới đón cô. Anh quan sát thần sắc cô thật kĩ:“Dạo này công việc bận lắm hả em?”
Mục Táp lơ mơ gục gặc.
“Em đừng ép bản thân vất vả cực nhọc quá, nhớ chú ý nghỉ ngơi dưỡng
sức. À phải, ngày mai mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm, em đi nhé?”.
“Vừa nãy mẹ có gọi cho em, em nhận lời rồi.” Mục Táp cúi đầu, dùng
tay ve vuốt móc khóa thú bông treo lủng lẳng trên dây túi xách. Nhìn
thấy bộ lông trắng tinh có chỗ bị hoen màu nâu bẩn, cô lấy móng tay nhổ
bỏ.
“Táp Táp.” Tống Vực bỗng nhiên cất tiếng, khóe miệng hơi nhếch,“Vẫn còn giận anh hả?”
Mục Táp nhìn ra cửa kính, cố ý lơi là câu hỏi.
“Với em, anh luôn nghiêm túc và trân trọng. Mong em đừng hoài nghi
nhân cách của anh.” Anh thu tầm mắt từ người cô, chuyển lên nhìn đường
phía trước, không nói thêm bất kì câu dư thừa.
Câu nói của anh như tiếng trống vang dội từng hồi, cứ văng vẳng bên tai cô.
Qua một lúc lâu, Mục Táp mới đáp lời:“Em tin anh nghiêm túc trong mối quan hệ của chúng ta. Nhưng chừng ấy chưa đủ. Em cũng đã bày tỏ hết
quan điểm và lập trường của mình, tin rằng anh có thể nhận biết chính
xác điều em mong muốn.”
Bên ngoài cửa kính, những ngọn đèn xa hoa lộng lẫy đổ ánh sáng rực rỡ khắp mọi nẻo phố phường. Đôi mắt Mục Táp gợn đường sóng nhấp nhô biến
chuyển theo từng ánh đèn màu, cô đè thấp giọng,“Tống Vực, em cũng là con người, cũng biết tức giận, cáu bẳn như anh thôi. Và lúc em phát cáu,
thì tính tình nó ẩm ương, khó ưa chẳng kém cạnh ai cả.”
Dứt lời, cô chuyển tầm mắt, say sưa ngắm nghía từng đốm sáng đong đưa nhịp nhàng theo chuyển động bánh xe. Cô ngả đầu tựa vào thành cửa, thần trí càng lúc càng tỉnh táo.
Hôm sau, Tống Vực chở Mục Táp về Tống gia dùng bữa trưa. Bà Tống đã
bảo dì giúp việc dọn sẵn bàn ăn thịnh soạn. Ba người vừa ăn vừa trò
chuyện rôm rả, bà Tống thuận miệng nói:“Mấy lần Tử Tuyền dự tính đi chơi xa cho khuây khỏa đầu óc, nhưng lại băn khoăn lo lắng trình trạng sức
khỏe của mẹ, nên cứ lừng khừng trì hoãn mãi. Thấy nó như vậy, trong lòng mẹ áy náy lắm. Cũng may gần đây sức khỏe mẹ chuyển biến tốt hơn, nó mới yên tâm đi chơi một chuyến”
Nghe bà nói xong, Tống Vực thờ ơ ‘Dạ’ một tiếng, rồi buông đũa xuống, cầm cái chum nhỏ, rót đầy rượu hoa mai vào, đặt trước mặt Mục Táp:“Rượu này do nhà mình ủ đấy, vị rất ngọt, em nếm thử xem.”
Mục Táp nhấp thử một ngụm. Rượu vừa chảy vào miệng lập tức lan tràn
vị đắng. Song khi nuốt xuống yết hầu, vị dần chuyển sang ngọt. Cô chỉ
uống hai hớp, dạ dày liền ấm hẳn lên.
“Táp Táp, công việc của con bề bộn lắm à?” Bà Tống hiền hòa hỏi.
Mục Táp lễ phép gật đầu, đoạn kể sơ lược những công việc chính trong khoảng thời gian này.
“Ờ.” Bà Tống hỏi tiếp,“Thế con có phải thường xuyên ra ngoài xã giao
không? Ý mẹ muốn hỏi, mấy ông lãnh đạo trong công ty con có đưa ra những yêu cầu vô lí, đại loại như ép buộc nhân viên ra ngoài giao tiếp, hầu
hạ chuốc rượu đối tác nhằm giành lấy hợp đồng cho họ?”
Bỗng dưng mồm miệng Mục Táp nhạt thếch, bàn tay bủn rủn chẳng cầm nổi đôi đũa. Thâm tâm cô tự hiểu, vì Mạc Tử Tuyền đã mách lẻo cho bà biết
sự việc hai năm trước, nên lúc này bà dùng cách rào trước đón sau nhằm
thăm dò cô. Cô uể oải lấy khăn chùi miệng, cố gắng biện giải:“Không đâu
mẹ ạ. Công việc của con là ngồi văn phòng đề xuất ý tưởng, tỉ mỉ lên kế
hoạch. Còn việc ăn cơm mời rượu đã có nhân viên tiêu thụ đảm đương, liên hệ trực tiếp với khách hàng.”
“Ờ, vậy thì tốt.” Bà Tống trút bỏ phần nào nỗi lo âu trong lòng, bèn
thở phào nhẹ nhõm,“Đàn bà con gái ngồi trong văn phòng làm việc là ổn
nhất, chứ mẹ thấy chạy vạy, bon chen bên ngoài chẳng mấy hay ho. Thời
buổi này, bất kể thành phần trí thức hay dân lao động đều thích đua đòi
đến những nơi xa hoa trụy lạc. Rất nhiều kẻ lợi dụng lí do giao hảo bàn
chuyện làm ăn để hẹn nhân viên nữ vào đấy rồi mưu mô thực hiện những
hành vi đồi bại. Con nên nhớ tránh xa mấy trường hợp đó nhé. Mà nhỡ đâu
xui xẻo gặp phải tình huống bất khả kháng, con hãy về nói với Tống Vực,
bảo nó trực tiếp nói chuyện riêng với lãnh đạo công ty con, thế thì sau
này con khỏi sợ phải tham gia những hoạt động xô bồ ấy nữa.”
“Mẹ đừng suy nghĩ phức tạp quá.” Tống Vực múc bát canh đặt trước mặt
bà, ngữ khí nhẹ tênh như mây bay gió thổi,“Vợ con đã nói rõ, cô ấy chỉ
làm công tác văn phòng, không dính dáng những nhiệm vụ nào khác. Hơn
nữa, tửu lượng cô ấy rất kém, chẳng ai dạ