XtGem Forum catalog
Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325225

Bình chọn: 9.00/10/522 lượt.

ác vẫn luôn đi bên cạnh. Nhưng, khi cô chạm vào người bên cạnh đó, mới phát hiện hóa ra không có gì cả, ảo

giác đó khiến cô thấy sợ hãi.

Trải nghiệm thế giới cổ tích ấy, cô cảm

giác như mình đang sống trong hư ảo, còn con người thực sự mà cô tìm

kiếm lại không thấy đâu.

Cô chỉ có một mình, nên khi nàng tiên cá

đặt câu hỏi, chỉ có một mình cô trả lời. Không có người đi cùng, cô

không thể đi tiếp đoạn đường tiếp theo.

Ngập ngừng ở cửa ra thứ nhất, nhìn những

bể nước hai bên đường, Kha Mộng Kì bước lại gần bể cá trong suốt, ngắm

nhìn những chú cá đang tung tăng bơi lội. Cô áp sát tay vào tấm kính bể, khe khẽ xoa tay lên đó.

Hai người yêu thương và thấu hiểu lẫn

nhau mới có thể vượt qua cửa ải này, mỗi lần họ đều vượt qua được cánh

cửa này, vì cô biết bí quyết của nó. Không biết bắt đầu từ lúc nào, câu

nói “Tôi đồng ý” phát ra từ miệng cô đã không còn gượng gạo khó khăn như trước nữa.

Bàn tay xoa trên tấm kính lạnh dần đi, còn đôi mắt mơ màng của cô dần sáng lên.

5

Cuối tuần, Lâm Phương Phi đến nhà Phương Văn Húc.

“Phương Phi à, mấy ngày nay công viêc của cháu có bận không? Sao không sang thăm bác?”. Bà Giang Lê cố ý trách móc.

“Dạ cháu cũng bận lắm ạ, hay là cháu bảo anh Húc cho cháu nghỉ mấy ngày nhỉ?”. Lâm Phương Phi nói đùa.

“Con bé này”. Bà Giang Lê bất giác cười vui vẻ.

“Bác gái, bác thấy Kha Mộng Kì thế nào?”. Lâm Phương Phi hỏi. Thực ra chủ đề về Kha Mộng Kì họ đề cập tới khá

nhiều lần, nhưng lần này cô lại hỏi rất chân thành.

“Con bé đó cũng được, nhưng vẫn không

xứng với nhà họ Phương chúng ta”. Bà Giang Lê vẫn không hài lòng với gia cảnh của Kha Mộng Kì.

“Bác gái…”. Lâm Phương Phi ngập ngừng một lát, nói: “Cháu thấy mấy thứ như gia thế, hoàn cảnh không là gì cả, nếu hai người họ yêu thương nhau chân thành, bác hãy tác thành cho hai

người đi!”.

“Phương Phi…”. Bà Giang Lê nhìn Lâm

Phương Phi một cách kinh ngạc. Bình thường Lâm Phương Phi không bao giờ

nói năng kiểu này, bà Giang Lê cảm thấy hôm nay cô rất khác thường.

“Bác gái, đôi lúc bác cũng nên nghĩ cho anh Húc, anh ấy yêu Kha Mộng Kì nhiều như vậy”.

Mấy năm nay, cô liên tục tấn công Phương

Văn Húc nhưng không hề có chút tiến triển nào, cô biết tình cảm của anh

đối với Kha Mộng Kì sâu đậm đến mức nào. Khi tấn công vô ích, cô hiểu

rằng gây rối thế nào cũng không thể ngăn cản họ đến với nhau. Nếu đã như vậy, chi bằng cô bỏ cuộc, cũng là tìm sự bình yên cho bản thân.

Trong những ngày tháng bị thù hận quấn

lấy, cô cũng không hề vui vẻ, trong lòng chỉ có tức giận, chỉ nghĩ làm

cách nào để phá vỡ quan hệ của họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ làm như vậy

bản thân mệt mỏi biết bao. Sự luẩn quẩn đó đã kéo dài mấy năm rồi, cô

thực sự rất mệt mỏi, cô biết đã đến lúc cô nên dừng tay lại.

“Điều này không phải bác chưa từng nghĩ

tới”. Trầm ngâm hồi lâu, bà Giang Lê nắm tay Phương Phi, giọng điệu hơi

nặng nề hỏi: “Nhưng cháu thì sao?”.

Chồng bà cũng không phản đối Kha Mộng Kì

và Húc đến với nhau, nếu bây giờ Lâm Phương Phi – người luôn đeo đuổi

con trai họ cũng nói ra những câu thế này, bà còn gì để nói nữa? Sự kiên trì của một mình bà cũng không địch lại được sự ủng hộ của mọi người.

Nhưng Lâm Phương Phi là cô gái tốt, cũng có tình cảm với con trai bà,

nếu Húc chọn Kha Mộng Kì, vậy Lâm Phương Phi phải làm sao?

“Bác gái, bác không cần lo cho cháu, lẽ

nào bác sợ cháu không có ai lấy?”. Hôm nay Lâm Phương Phi không dính lấy bà như mọi khi, cô vừa cười vừa nói.

“Bác không sợ. Vậy cháu mau kiếm bạn trai đi, bao giờ tìm được thì nhớ báo cho bác đấy nhé”. Bà Giang Lê vỗ nhẹ

lên tay Lâm Phương Phi, khẽ mỉm cười, chuyển chủ đề nói: “Hay để bác

giới thiệu cho cháu mấy đứa nhé?”.

“Chuyện này bác không cần phải lo đâu,

cháu bây giờ cũng không vội”. Lâm Phương Phi nói nhẹ như mây khói, mỉm

cười, không ai có thể nhìn thấy nỗi đau khổ trong trái tim cô.

Nỗi đau này ẩn giấu quá sâu, đến mức không ai có thể nhìn thấy.

Để kết thúc nỗi đau này, cô đem những hận thù, những dĩ vãng đáng buồn đó vứt vào thùng rác tình yêu.

Nhìn lại quá khứ, trái tim đầy vết thương giúp cô hiểu rằng, hóa ra cô đã hoàn toàn đánh mất bản thân mình. Cái

quay đầu ngày hôm nay liệu có thể giúp cho lương tâm được bình yên? Liệu có thể giúp cô sống cho chính bản thân cô?

Không biết từ khi nào, cái nóng oi bức đã từ từ biến mất, sắp vào thu rồi.

Cây cỏ trong vườn vẫn xanh tốt um tùm,

hoa vừa mới hé nụ, những chú chim đậu trên cành cây hót líu lo. Một buổi sớm như vậy khiến người ta cảm thấy rất thanh thản dễ chịu.

Bà Kha đang hái rau trên khoảng đất trống trong vườn, dáng vẻ rất nhàn nhã. Kha Mộng Kì bịt miệng hắt hơi một

cái, đi đến bên mẹ, choàng tay qua vai mẹ, nói: “Mẹ, dậy sớm vậy, sao mẹ không ngủ thêm chút nữa?”.

“Thói quen đã lâu sao có thể thay đổi

được trong một sớm một chiều? Trời vừa sáng là mẹ đã không ngủ tiếp được rồi”. Bà Kha ngoái đầu lại nói, vẻ mặt tươi cười, trên khóe mắt hiện

lên mấy nếp nhăn rất rõ rệt.

“Mẹ, con biết mẹ không chịu được nhàn

rỗi, nhưng cũng phải ăn sáng xong rồi hãy làm việc chứ”. Kha Mộng Kì cầm chiếc làn đựn