
g rau trong tay mẹ.
“Ừ được, đi ăn sáng trước đã!”. Bà Kha
phủi bàn tay dính đầy bùn đất, nói. Lúc đi còn không quên ngoái lại nhìn những luống rau trong vườn, rau lên rất tốt, bà bật cười: “Kì này, cậu
Húc cũng rất chân thành, còn sai người trồng mấy luống rau này nữa, đợi
rau lớn rồi cũng đỡ tốn tiền mua rau”.
“Mẹ, mẹ đúng là tính toán chi ly”. Kha Mộng Kì cười.
Cô khoác tay mẹ: “Mẹ còn nhớ khi mình còn sống ở khu nhà nhỏ trước đây không? Mẹ luôn muốn có một mảnh vườn riêng để trồng cây trồng hoa, vườn rau càng tốt, có thể tự cung tự cấp”.
“Sao có thể quên được chứ? Đây là mơ ước của mẹ, không ngờ cũng có một ngày trở thành hiện thực”. Bà Kha xúc động nói.
Đúng vậy, đây cũng là điều Kha Mộng Kì chưa từng nghĩ tới.
Ký ức quay ngược trở lại mấy tuần trước.
Khi bà Kha đứng trước khoảng sân rộng lớn, trông như một biệt thự điền viên, kinh ngạc tới mức há hốc miệng.
Khi Phương Văn Húc bảo bà sống ở đây, bà
càng ngạc nhiên hơn. Một căn nhà rộng như vậy ít nhất cũng phải trên một triệu tệ, bà đâu dám ở? Nhưng Phương Văn Húc nói sau này đã là người
một nhà rồi, không cần phải quan tâm đến vấn đề tiền nong nữa. Anh nói
hết lời hay ý đẹp, bảo bà hãy yên tâm sống ở đây, nếu không thích, có
thể mua một căn nhà khác.
Bà Kha biết nhà Phương Văn Húc rất giàu
có, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, nói không thích là mua một
căn nhà mới, số tiền ấy đủ cho bà tiêu cả đời rồi. Hơn nữa, ngôi nhà
trước mắt rất hợp ý bà, bà thích còn không hết, chỉ có điều con gái bà
chưa lấy anh đã sống trong nhà này nên tâm lý không được thoải mái lắm.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Phương Văn Húc vận
dụng hết khả năng ăn nói, nói nếu bà không sống ở đây, căn nhà to như
thế này cũng không thể cho thuê được, đành phải bỏ trống, nếu bà sống ở
đây còn có thể trông nom dọn dẹp giúp anh.
Không thể thắng nổi lý lẽ của Phương Văn Húc, bà đành phải đồng ý.
Sau khi đồng ý, bà Kha mới biết Phương
Văn Húc chưa nói chuyện này với Kha Mộng Kì. Đợi Phương Văn Húc đi rồi,
bà lập tức gọi điện cho Kha Mộng Kì.
“Mẹ, ngôi nhà này là sao vậy?”. Kha Mộng Kì đến nơi, mở miệng ra đã hỏi.
Bà Kha kéo tay Kha Mộng Kì, nói: “Kì, đây là căn nhà Húc bảo chúng ta ở. Nó bảo mẹ từ nay hãy dọn đến ngôi nhà
này sống, bảo cả con cũng dọn đến nữa, nói là gần chỗ làm của con, cũng
không cách xa nhà nó là mấy, như vậy có thể thuận lợi chăm sóc, qua lại
với nhau”.
Kha Mộng Kì nhìn căn nhà trước mặt, hơi bất ngờ.
“Cậu Húc này thật hiểu chuyện, cũng rất
chu đáo. Mấy tuần trước đã hỏi mẹ thích nhà theo phong cách gì, lúc đó
mẹ cũng không nghĩ ngợi nhiều, nói cho cậu ta biết. Không ngờ cậu ta làm mẹ bất ngờ đến vậy”.
Bà Kha nói, vẻ mặt vui sướng.
Nhìn ngôi nhà đặc biệt trước mắt, mắt Kha Mộng Kì đỏ dần.
Hóa ra…
Hóa ra anh vẫn luôn để tâm đến những lời cô nói, chưa bao giờ quên.
Khi hai người còn ở bên nhau, cô đã từng
nói với anh về nguyện vọng của mẹ là mua một căn nhà nhỏ ở một nơi có
phong cảnh tươi đẹp, trồng các loại rau và hoa.
Thực ra, đó cũng chỉ là cô tiện miệng
nói, đến bản thân cũng không để tâm lắm, không ngờ anh lại ghi nhớ, hơn
thế còn hoàn thành giúp cô.
Căn nhà trước mắt chẳng phải chính là nguyện vọng của mẹ cô hay sao?
Khi cô còn nhỏ, cô cùng mẹ sống trong một căn phòng cũ kỹ rộng mấy chục mét vuông, thỉnh thoảng lại nghe thấy lời ca thán của mẹ. Cô phát hiện ánh mắt mẹ cô luôn nhìn về phía xa, nơi ấy là những căn nhà kiểu Tây, cây cối xanh tốt um tùm, phong cảnh đẹp hơn
rất nhiều so với nơi họ đang sống. Cô còn nghe thấy mẹ lẩm bẩm một mình: “Được sống trong ngôi nhà như vậy thì tốt quá”.
Có thể đó cũng chỉ là một câu nói chơi của mẹ, nhưng cô lại cho là thật.
Lúc đó, cô còn không biết mua một căn nhà kiểu Tây như vậy cần bao nhiêu tiền, nhưng cô thầm hạ quyết tâm, sau
này phải mua một căn cho mẹ. Dần dần lớn lên, cô mới biết mình không có
khả năng hoàn thành ước nguyện đó.
Dĩ nhiên, cô cũng chưa bao giờ nghĩ bảo
ai đó hoàn thành ước nguyện này giúp cô. Cô biết Húc có khả năng này,
nhưng họ chỉ là quan hệ yêu đương, cô không muốn có quá nhiều ràng buộc
về chuyện tiền bạc với anh.
Từ đó trở đi, ước nguyện này đã bị cô chôn sâu tận đáy lòng, cô không còn hy vọng gì nữa.
Bây giờ Húc lại mua cho mẹ con cô một căn nhà, thực sự khiến cô rất kinh ngạc.
Kiểu dáng của căn biệt thự này gần giống với tưởng tượng của mẹ cô, ngoài cây cầu nhỏ ra, dòng nước, điền viên đều đủ cả.
Bên cạnh biệt thự có một con sông lượn
quanh, nước sông trong vắt. Cả căn biệt thự được bao quanh bởi cây cối,
tất cả đều một màu xanh ngát, phong cảnh tuyệt đẹp. Nghe nói, căn biệt
thự này là do công ty bất động sản tốt nhất thành phố xây dựng, cả dãy
biệt thự đều mang phong cách điền viên, cho người ta cảm giác lạc vào
chốn bồng lai tiên cảnh.
Cả một thảm màu xanh trước mắt như cơn
gió mát lạnh mùa hè, mơn man trên gò má Kha Mộng Kì, thổi vào mắt cô,
không kìm được, mắt cô càng đỏ hơn. Cô bỗng hiểu ra, đôi khi, tình yêu
thầm lặng lại là tình yêu lớn nhất.
Những con người, những ký ức mà cô vẫn
cho rằng vĩnh viễn không thể quên được, chẳn