
vào nhà uống tách trà đã!”. Đi đến cửa, Kha Mộng Kì vừa lấy chìa khóa ra vừa nói.
“Thôi khỏi, em nghỉ ngơi đi!”. Nói xong,
Phương Văn Húc liền ôm Kha Mộng Kì, chiếc ô trong tay bị trượt, rơi
xuống đất. Cũng may là đang đứng dưới hiên nhà, chỉ có một vài hạt mưa
quét qua cơ thể họ.
Cả hai người đều không ai để ý chiếc ô
dưới đất. Kha Mộng Kì ôm Phương Văn Húc, trong lòng dấy lên cơn đau vô
hình, từng cơn từng cơn thắt lại, như đang chịu cực hình, cứ giày vò,
giằng xé trái tim.
Mưa to hơn, tiếng mưa át đi tiếng khóc
thút thít của cô. Nước mắt đã lâu không thấm đẫm đôi mắt giờ đây lại
tuôn rơi, những hạt lệ dâng trào, lăn dài trên gò má.
Cô ôm anh, đôi tay đặt sau lưng anh có
thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, hơi ấm này thân thương đến thế, cái ôm này khiến cô cảm thấy yên lòng, nhưng cô cảm giác một khoảnh khắc
nào đó hơi ấm này sẽ tan biến, sẽ vuột khỏi cuộc sống của cô.
Bản thân đang lưu luyến những thứ đã dần quen thuộc, hay là lưu luyến chủ nhân của nó?
Đứng ôm nhau rất lâu, hai người hoàn toàn không để tâm đến những hạt mưa đang bay xuống.
Anh tìm kiếm làn môi cô, nhẹ nhàng hôn
lên đó. Lần này không giống như bất kỳ lần nào trước đó, anh dùng hết sự dịu dàng của mình, di chuyển thật nhẹ nhàng trên làn môi mềm mại của
cô, có dư vị mằn mặn của nước mắt thấm vào khóe môi anh. Anh không biết
đây có phải là lần cuối cùng hai người hôn nhau, nên hôn thật chậm, thật sâu…
Trong màn mưa, dưới hiên nhà, hai người ôm nhau, dịu dàng triền miên…
Đó không phải là câu hỏi có nhiều lựa
chọn, mà chỉ là câu hỏi có một lựa chọn. Nhưng chọn ai trong hai người
cũng đều tổn thương đến người còn lại.
Khi vào nhà, Kha Mộng Kì mới phát hiện mắt mình đang ướt, chất lỏng mặn chát cứ thế trào ra, lăn xuống.
Trên người cô dường như vẫn còn vương vấn hơi ấm từ cái ôm vừa rồi của Phương Văn Húc, sự dịu dàng trên khóe môi
hình như vẫn chưa tan biến.
Cô không vội thay bộ quần áo ngấm nước mưa mà ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt thẫn thờ.
Tại sao cô lại bị tình yêu ép đến bước
đường cùng đầy đau khổ? Tại sao cô lại không biết bản thân nên đi về
phía trước như thế nào?
Nếu Trình Vũ Kiệt không xuất hiện, không
về nước, cuộc sống của cô chắc chắn không gặp bất kỳ sóng gió nào. Cuộc
sống bình dị kém chút thú vị, nhưng cô lại cảm thấy rất yên bình.
Cuộc sống bị đảo lộn này vứt cho cô một câu hỏi khó, đứng giữa ngã tư đường, cô bỗng nhiên hốt hoảng.
Ba năm trước, cô yêu Trình Vũ Kiệt, ba năm sau người cô yêu là ai?
Còn Phương Văn Húc, cô đã từng yêu anh
chưa? Mấy năm nay, anh không để tâm đến ý kiến của bất kỳ ai, kiên định
đối xử tốt với cô, những điều này cô đều biết, đều có thể cảm nhận được. Cho dù như thế, có một điều cô không thể phủ nhận, đó là, tận đáy lòng
cô đã thầm cất giữ một bóng hình khác.
Phương Văn Húc làm như vậy vì muốn trả
lại hạnh phúc cho mình ư? Kha Mộng Kì không ngừng tự hỏi: Vậy ai mới là
hạnh phúc của mình? Làm thế nào mình mới hạnh phúc?
Hạnh phúc là anh anh em em khi còn trẻ, là ở bên cạnh người mình yêu thương, hay là nhìn người đã đứng bên cạnh mình rất lâu?
Hạnh phúc có định nghĩa không? Cái gọi là hạnh phúc là gì?
Tình yêu lúc nào cũng giày vò trái tim ta, khiến ta không được yên thân.
Sau khi rửa mặt, Kha Mộng Kì đi vào phòng ngủ, bật chiếc đèn nhỏ ấm áp trên đầu giường, định lấy một quyển sách
ra đọc, nhưng lại nhìn thấy khung ảnh đặt trên bàn.
Đã rất lâu rồi không lau chùi, trên bề
mặt đã phủ một lớp bụi mỏng. Cô lấy tay nhẹ nhàng lau lớp bụi đi, trái
tim lại nhói đau, khóe mắt nhạt nhòa.
Trong khung ảnh là hai người đang đứng
tựa vào nhau, trong ánh nắng chói chang của mùa hè, Phương Văn Húc ôm
vai cô, vẻ mặt tươi cười, còn vẻ mặt của cô thì hơi kỳ lạ, không ăn nhập lắm với khung cảnh.
Đây là tấm ảnh chụp hồi mùa hè năm ngoái.
Lần đó, lớp cô tổ chức đến thành phố gần
đó du lịch, rất nhiều người đều đi cùng một nửa của mình. Cô thấy công
việc của Phương Văn Húc khá bận rộn nên không nói với anh việc này.
Nhìn những người khác thành đôi thành
cặp, trong lòng Kha Mộng Kì không khỏi cảm thấy cô đơn. Lúc đó nhà Tiểu
Vân có chút việc bận nên không tham gia được, những người khác trong
phòng cũng đã có người yêu, chỉ còn lại một mình cô.
Cảnh vật ven đường thực sự rất tuyệt vời, nhưng cô không buồn ngắm.
Đến tối, Kha Mộng Kì ngồi trong chiếc lều mang theo, ôm chân, ngắm nhìn bầu trời. Cô bỗng cảm thấy đau dạ dày. Cô đặt tay lên bụng, mặt mày nhăn nhó.
Dạ dày cô vốn dĩ đã không được tốt, lúc
tối ăn rất nhiều đồ ăn vặt, lại uống thêm chút rượu nữa. Bây giờ thì hay rồi, dạ dày cứ đau từng hồi, mà cô không mang theo thuốc. Nơi này khá
hoang vu hẻo lánh, gần như không có bệnh viện.
Phải làm sao bây giờ? Cô lo lắng, trán đẫm mồ hôi.
Đi hỏi xem các bạn khác có mang theo
thuốc không? Nhưng bây giờ bọn họ đều thành đôi thành cặp hạnh phúc bên
nhau, làm phiền người khác có vẻ không hay lắm.
Kha Mộng Kì thấy cách đó không xa có một đôi đang hôn nhau, ánh mắt bất giác mờ đi.
Những cơn đau từng hồi khiến cô vô cùng
khó chịu, người không ngừng ra mồ hôi. Cơn