
chẳng khác gì đang lắng nghe tiếng hát êm dịu
của anh.
I will be your shelter.
Lời thề nay còn
đâu.
Cô ôm hộp nhạc ngựa quay nghe cả đêm. Sáng sớm hôm sau
bị mẹ Đàm Áo gọi điện giục đến bệnh viện, Đàm Áo tỉnh lại muốn
gặp cô.
Đầu óc đang mê muội nhưng cô lao ngay vào trong nhà
vệsinh tắm rửa qua loa và thay quần áo đi đến bệnh viện.
Đàm Áo không chờ cô được đã thiêm thiếp ngủ.
Mẹ anh lại đang
khóc, còn ba anh thở dài buồn bã. Bác sĩ quay sang cô lắc đầu khe khẽ.
Cô ý thức được có điều đó không ổn, bèn chạy ra ngoài
tìm bác sĩ Kiệt.
Bác sĩ Kiệt đang nghe điện thoại trong phòng làm việc.
Thấy cô bước vào nói qua loa rồi gác máy, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế.
“Có phải là có tin xấu không ạ?” Cô lo lắng hỏi.
“Không phải là tin tốt”, bác sĩ Kiệt giở bệnh án
của Đàm Áo ra xem: “Tôi vừa kiểm tra cho Đàm Áo xong, phát hiện thân dưới của
cậu ấy không có cảm giác”.
Cô nghe như sét đánh ngang tai, lẩy bẩy hỏi: “Thế có
nghĩa là sao ạ?’’.
Bác sĩ đắn đo mãi rồi cũng quyết định nói thật: “Cậu
ấy bị liệt nửa người”.
Mặt cô trắng bệch: “Có hy vọng hồi phục không ạ?”.
“Không phải không có, nhưng quá ít”.
Bác sĩ Kiệt không đành lòng nhìn thấy cô lúc này. Anh ngừng một lát nói tiếp:
“Cô phải tin rằng trên thế giới này vẫn xảy ra rất nhiều kỳ tích trong y học”.
Gia Ưu đi ra ngoài vườn hoa trong bệnh viện cho dễ
thở. Cô không dám nghĩ đến phản ứng của Đàm Áo khi biết mình không thể đứng dậy
đi lại bình thường. Cô càng sợ phải đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng và oán hận
của ba mẹ Đàm Áo. Giây phút này cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó không người,
trốn tránh tất cả.
Hàng loạt việc xảy ra trong mấy ngày nay đã vượt quá
khảnăng chịu đựng của cô.
Ba mẹ không thông cảm, nỗi thù hận của gia đình Đàm
Áo, sự ra đi của Thiếu Hàng, Đàm Áo bị liệt... thời
điểm này cô gần như quay về ngày tỉnh lại sau vụ tai nạn xe hơi cách đây năm
năm. Sợ hãi, hoang mang bao trùm
lên cô.
Thảm cỏ xanh mướt bỗng chao nghiêng, mắt cô tối sầm
lại, cô lảo đảo bổ nhào về phía trước. Mãi sau, cô nghe văng vẳng tiếng hỏi han
của mọi người. Cô mở mắt ra thấy mìnhđang nằm gọn trong lòng một người đàn ông.
Là đạo diễn Chu Tân Di.
Cô giãy ra muốn đứng dậy, bị đạo diễn ngăn lại: “Em
vừa ngất đấy, lại còn đang sốt hầm hập này. Để anh đưa em đi khám bác sĩ’.
“Thôi, không cần đâu ạ”. Gia Ưu cố kháng cự và van
nài: “Em không muốn vào đó”.
Đạo diễn Di chưa bao giờ thấy cô hoang mang, yếu đuối
như thế này. Ông thấy lòng mình
trào dâng nỗi buồn da diết. Đối diện bệnh viện có một quán cà phê nho nhỏ, ông
đưa cô đến đó và gọi cho cô một tách cà phê Latte.
Cô run rẩy đỡ lấy cốc cà phê, uống một hơi gần hết.
Càphê nóng chảy qua cổ họng trôi tuột xuống dạ dày. Nóng đến nỗi phỏng hết cả
lưỡi của cô, nhưng cô thấy cơ thể cứng đơ vì lạnh đã được
thư giãn nhiều.
Lúc này nhân viên phục vụ mang đĩa bánh Tiramisu. đạo
diễn Di đẩy đĩa bánh Tiramisu đến trước mặt cô: “Sáng em chưa ăn gì đúng không? Ăn ít
bánh ngọt đi, tinh thần sẽ thấy đỡ hơn đấy”.
Gia Ưu nhìn nhìn đĩa bánh ngọt xinh xinh ở trên mặt
bàn, khẽ cười: “Anh có biết ý nghĩa của
Tiramisu là gì không? Là hãy đưa em đi cùng và luôn nhớ đến em. Mấy hôm trước
đi du lịch, em đã đọc được điều này ở một
cuốn tạp chí trong sân bay. Nếu yêu ai bạn hãy nói với
người ấy rằng đừng che giấu tình cảm. Vì bạn
sẽ không bao giờ biết được lúc nào mình sẽ bị mất đi cơ hội
được nói lên điều ấy. Nếu bạn không nói dược thành lời thì hãy làm
một đĩa bánh Tiramisu, người ấy sẽ cảm nhận được tình cảm của bạn”.
Đạo diễn Di im lặng, nhìn cô mãi không thôi.
“Tối hôm đi du lịch về, em đã lên mạng đặt cả bộ dụng
cụ cũng như nguyên liệu làm bánh, nhưng chưa kịp làm bánh Tira- misu này thì
mọi thứ đã chấm dứt”.
“Vì Đàm Áo nên hai người chia tay nhau?”. Đạo diễn Di
cũng nghe qua chuyện giữa cô và Đàm Áo, ông không ngờ côrời Đài truyền hình
trong một thời gian ngắn như vậy đã xảy
ra bao nhiêu chuyện. Hôm nay ông đến bệnh viện thăm
Đàm Áo, từ xa đã nhìn thấy cô đứng cô đơn
trong vườn hoa, vẻ mặtđau buồn, người chao đảo nhu sắp đổ xuống.
Gia Ưu ngẩng đầu lên
mỉm cười: “Anh ấy nói rằng em sợ cho người khác biết sự tồn tại của anh ấy. Em
lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để kết thúc cuộc tình ấy.
Em đang bảo vệ mình không để bị tổn thương.. nhưng
giờ anh ấy đi rồi, em đã hiểu
thế nào là đau khổ khôn nguôi. Em đã bị
báo ứng phải không?”.
“Xem ra em rất yêu người ấy”. Đạo diễn Di cười chua
xót, hóa ra ông vẫn luôn đánh giá cao tính dửng dưng, hờ hững của cô và cũng đã đánh
giá quá thấp đối tượng ấy của cô. Giờ
nghe cô nói chuyện với dáng vẻ
như thế, ông biết rằng cô cũng như bao người phụ nữ khác, đang đắm chìm trong
bể khổ của tình yêu.
“Anh có muốn nghe em kể chuyện không?”.
Đạo diễn Di gật
đầu nói: “Ừ, em kể đi”.
“Có hai chị em gái song sinh giống nhau như hai giọt
nước. Hai chị em sống hòa thuận, yêu thương lẫn nhau. Hồi nhỏ, hai chị em ngủ
chung trên chiếc giường đôi, ăn chung cùng bàn. Cô em gái tính tình ngoan
ngoãn, thông minh lanh lợi, được mọi người
quý mến hơn cô chị.