
ã vang dội khắp sân.
Mười năm trước, anh, hai chị em song sinh Ưu, Hảo và
mấy cậu bạn nữa giờ đã dọn ra khỏi khu này ngày nào cũng rủ nhau chơi đùa dưới
sân.
Từ nhỏ anh đã được ba mẹ chăm sóc kỹ lưỡng, dạy bảo
khắt khe, suốt ngày chỉ biết học với học. Cũng may là đầu óc thông minh nên học
không mệt mỏi gì, chỉ có điều ngày càng có rất ít thời gian chơi đùa như lũ bạn
trong khu. Trì Gia Hảo cũng có số phận giống hệt anh, ba mẹ nghiêm khắc, lúc
nào cũng là biển học vô biên, lúc nào cũng phải học, học nữa học mãi. Chỉ có
Gia Ưu là khác, sống rất thoải mái. Hình như cô chẳng bao giờ để ý tới việc bị
điểm kém, rõ ràng là bài kiểm tra làm được nhưng lại chẳng chịu làm. Nói là đi
học nhóm cùng đấy nhưng đến nơi bỏ anh một mình để chạy đi chơi với Đàm Áo. Mà
cũng chẳng biết đi chơi ở xó xỉnh nào. Nếu anh hỏi cô liền giở thái cực quyền
ra trả lời. Anh được phụ huynh bên đó nhờ vả theo dõi chứ không làm sao dám hỏi
han.
“Tớ không giống như cậu”. Cô từng kết luận về mình và
Thiếu Hàng như vậy đấy: “Nhưng, cậu là người tốt”.
Quen nhau bao năm, xưa nay cô chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện tìm cách gần gũi với anh hơn, thử tìm hiểu con người anh. Anh đành phải
đón nhận cô mà chẳng biết phải làm sao, nhưng anh luôn nhắc nhở mình không được
tuyệt vọng.
Khi tình yêu đã trở thành thói quen, anh cho rằng cô
có thừa nhận hay không, có trả lời hay không tất cả đều không quan trọng.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt anh thấp thoáng nụ cười cay
đắng. Cô đóng giả người khác cũng không sao cả, dù đổi tên thành gì thì cô vẫn
là người anh yêu.
“Chỉ cần Thiếu Hàng không biết được chuyện này, con sẽ
không chủ động rời anh ấy…”.
Cô không biết rằng câu nói ấy làm anh đau đớn, tổn
thương ra sao. Thực sự, anh mong muốn Gia Ưu nói thật, mặt khác anh muốn kiểm
chứng xem cô có rời xa anh vui vẻ đi tìm cuộc sống khác khi anh đã biết rõ sự
thật hay không?
Anh giao quyền chủ động cho cô và rồi cái ngày này đã
đến.
Điện thoại trong túi reo vang, anh lấy ra xem. Cô nhắn
tin: “Em xin lỗi anh”.
Một lời nói lịch sự cổ điển và lâu đời nhất.
Cũng là câu nói khiến cho anh thất vọng nhất.
Quan Thiếu Hàng nhắn lại: “Chỉ có vậy thôi sao?”.
Chẳng mấy chốc điện thoại lại reo. Anh mở ra xem và
nhếch môi khi đọc được nội dung tương tự. Anh thấy trái tim mình nhói đau.
“Hiểu rồi”. Gửi xong anh quay người đi ra xe và lái xe
đi thẳng, không còn đứng nhìn theo bóng dáng ấy nữa.
Màn đêm buông xuống, đèn đường cao áp bắt đầu được bật
lên tỏa ánh sáng vàng vọt.
Một chiếc tắc xi dừng ngay ở dưới nhà B khu tập thể
của Đài truyền hình.
Tiểu Đóa ra khỏi xe trả tiền cho lái xe mà chẳng buồn
chờ lấy tiền trả lại. Cô vội vã lao thẳng lên tầng hai đập cửa uỳnh uỳnh. Nhìn
thấy Gia Ưu cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Gọi điện mãi sao không chịu nhấc máy
thế? Làm tớ sợ chết khiếp”.
“Ờ, tớ không để ý, xin lỗi nhé!” Gia Ưu vừa tắm xong,
tóc vẫn còn ướt, mặc bộ đồ ngủ ở nhà màu xám và trên cổ vẫn còn vắt chiếc khăn
tắm màu trắng.
Dưới ánh đèn ne-on, Đóa chăm chú nhìn cô, ngoài đôi
mắt mọng đỏ ra mọi thứ đều bình thường.
Mãi tới khi Gia Ưu vào bếp rót cho cô cốc nước lọc mới
thấy chân cô đi liêu xiêu, bước đi không nhanh nhẹn cho lắm.
Bụng thầm nghĩ đúng là ai đó liệu việc như thần, nhưng
mồm hỏi như không biết gì: “Chân cậu sao thế?”.
“Không cẩn thận bị trẹo ấy mà”. Gia Ưu không muốn nói
thêm gì nữa.
“Đi khám bác sĩ chưa?”.
“Không cần khám, xoa dầu là ổn thôi”. Gia Ưu hờ hững
đáp.
Tiểu Đóa nhìn xung quanh: “Thế dầu đâu? Đã xoa chưa
hả?”.
“Cậu muốn nói chuyện gì nào?” Gia Ưu không chịu được
nữa, ngước đôi mắt mọng đỏ lên nhìn: “Khỏi phải lo lắng nữa rồi, mà có phải là
chuyện gì to tát đâu. Không thể giấu cả đời nên tớ chuẩn bị tâm lý đón nhận
ngày này từ lâu rồi”.
“Đừng có làm phách, nếu đã chuẩn bị tâm lý đón nhận
liệu có phải chạy lên núi đày đọa mình thế này không hả?”.
Gia Ưu ngồi bó gối trên ghế sô pha cũ kỹ, bình thường
trông cô nhanh nhẹn, tươi vui thế mà giờ thì mơ màng, chẳng tí sức sống.
“Cậu ăn tối chưa?”.
Gia Ưu lắc đầu.
Đóa loanh quanh trong bếp một hồi cũng móc ra được hai
gói mì tôm vẫn còn hạn sử dụng. Đun nước sôi lên, úp bát mì xong cô kéo Gia Ưu
vào ăn cùng.
Gia Ưu gượng gạo nuốt vài miếng rồi cúi đầu dừng lại.
Đóa cũng chẳng thấy ngon nghẻ gì, ngoáy ngoáy mỳ trong
bát nói: “Cậu có dự định gì không?”.
“Hôm nay tớ nói với mẹ tớ rồi, sẽ thôi việc, đi thật
xa… giờ chẳng còn gì vương vấn nữa”. Nói xong cô như cười cười, Đóa rất tinh
mắt nên nhìn thấy ngay được vài giọt nước mắt rơi xuống bát mì tôm.
“Đừng nói vớ vẩn! Không vương vấn gì thì đã ăn uống
chúc mừng, chứ không phải ngồi đây nghiền ngẫm đau khổ! Cậu nghĩ rằng rời xa
nơi đây sẽ bắt đầu được cuộc sống mới ư? Thực ra trái tim cậu không thể quên
nổi Quan Thiếu Hàng. Tại sao cậu không cho mình một cơ hội nhỉ?”.
“Tớ chỉ là kẻ thay thế”.
“Ừ thì mới đầu là vậy, nhưng năm, sáu năm nay hai
người chung sống với nhau có thấy giả tạo không?” Đóa bực mình vì ý nghĩa tiêu
cực của cô: “Em gái cậu thì có gì tốt chứ? Có đáng cho Thiếu Hàng vứt bỏ người