
tôi đang
ngồi uống cà phê trên thiên đường rồi”.
Câu trả lời hài hước khiến khán giả bật cười sảng
khoái.
Dao hỏi dồn: “Sau đó thì sao?”
“Đúng lúc tôi nghĩ mình chết chắc thì chiếc xe ấy
phanh kít lại, quay ngoắt đầu sang bên kia. Nhưng cô có biết không, bên ấy là
sông. Khi ấy tôi đứng gần cầu Thụy Vân mà. Chiếc xe mất lái lao thẳng sang bên
đường và rồi rơi xuống sông. Tôi đứng sững người vì lần đầu tiên trong đời tận
mắt chứng kiến vụ tai nạn kinh hoàng…”
Đang xem đầu cô tự dưng giật giật đau khủng khiếp, cô
vội day day, mãi sau mới khỏi thì đã hết chương trình.
Cô ngẩn người ngồi nhìn ti vi như chẳng ý thức được
mình đã làm sai việc gì.
“Bà xã à…” Thiếu Hàng ở trong phòng đọc gọi với ra:
“Pha cho anh cốc cà phê”.
Cô mơ màng đi vào trong bếp rót một cốc nước lọc mang
ra cho anh. Anh nắm lấy tay thấy lạnh buốt: “Bà xã à, em sao thế? Sao hồn bay
phách lạc thế này?”.
Cô nhìn anh đấy nhưng mãi sau ánh mắt rã rời mới tập
trung vào khuôn mặt anh.
“Không hiểu vì sao mà tim em đập nhanh quá anh ạ”. Cô
giơ tay ra ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của anh, như muốn hút hết sức lực ở người
anh.
Rốt cuộc cô đã sai gì nhỉ? Không thể nghĩ ra, đầu lại
đau như búa bổ.
“Em vẫn nghĩ về công việc đấy à?” Thiếu Hàng thấy sắc
mặt cô xanh xao, đoán nguyên nhân.
Gia Ưu trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn anh: “Lúc nãy ngủ
gật, em nằm mơ thấy… vụ tai nạn hồi ấy”.
Đôi tay anh đang đỡ lấy vai cô bỗng như ghì chặt hơn:
“Chỉ là giấc mơ thôi mà, em căng thẳng quá nên mới như vậy. Đừng nghĩ ngợi lung
tung nữa em ạ”.
Cô nhìn anh và nói xa xôi: “Hình như anh chưa bao giờ
nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm ấy với em thì phải?”.
“Chỉ là cơn ác mộng, có gì đáng nói đâu?”.
Lòng cô đang rối bời, buột miệng hỏi: “Hồi ấy bọn em
bị rơi xuống sông anh cũng nhảy xuống cùng à… anh có bao giờ nghĩ là không cứu
được cả hai không?”.
Ánh mắt của anh bỗng lóe lên những suy nghĩ phức tạp,
đôi môi anh run lên: “Lúc nhảy xuống anh còn chả chắc là cứu được một trong hai
hay không nữa là…”.
“Thế sao anh còn nhảy xuống? Muốn chết à?”.
Quan Thiếu Hàng cười cười, bỏ chiếc kính cận xuống đặt
lên tập hồ sơ rồi mãi sau mới nói: “Cũng may là cứu được em”.
Nghe anh nói thế tim cô run lẩy bẩy.
Sáng hôm sau, cô gọi điện cho Thẩm Gia Thố theo số
điện thoại Dao Dao đưa. Sau khi xưng danh tính, cô đề nghị làm một phóng sự thì
bị từ chối khéo. Cô là người trực tính nên vào thẳng vấn đề: “Là thế này anh
Thẩm ạ, vừa rồi tôi có xem anh trên chương trình đối thoại với Dao Dao. Tôi rất
quan tâm vụ tai nạn giao thông anh kể trong chương trình. Tôi muốn hỏi anh vài
câu được không?”.
Thẩm Gia Thố rất bất ngờ: “Tại sao cô lại quan tâm đến
việc đó?”.
Gia Ưu im lặng trong giây lát rồi nói: “Vì hồi ấy tôi
là người ngồi trong chiếc xe bị rơi xuống sông”.
Hai người hẹn gặp nhau tại sân bay, vì Thẩm Gia Thố
đang trên đường đi đến sân bay. Gia Ưu đến nhà chờ sân bay với tốc độ nhanh
nhất có thể.
Đi cùng Thẩm Gia Thố là một người phụ nữ cao ráo xinh
đẹp, nhưng vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt. Gia Thố giới thiệu: “Đây là Lâm Kinh
Hồng, vợ tôi”.
Hai người phụ nữ bắt tay nhau, nói khách sáo dăm ba
câu. Sau đó Lâm Hồng lấy cớ đi vệ sinh để hai người nói chuyện.
“Rất cảm ơn anh đã nhận lời nói chuyện với tôi”.
Thẩm Gia Thố mỉm cười: “Cô Hảo khách sáo quá. Có ít
thời gian nên chúng ta vào thẳng vấn đề nhé. Trong chương trình ấy tôi đã kể
rất cụ thể rồi, không hiểu cô muốn biết thêm điều gì nữa?”.
Gia Ưu ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn tìm hiểu xem trước
khi xe gặp sự cố anh có nhìn thấy dáng dấp người lái xe ra sao không?”.
“À, là một người phụ nữ, còn khuôn mặt thế nào thì
nhìn không rõ”.
“Anh thấy người ấy để tóc dài hay ngắn?”.
Thẩm Gia Thố nhớ lại: “Hình như… là tóc ngắn”.
Gia Ưu lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ, gần như không đứng
vững nổi trên đôi chân của mình nữa. Thẩm Gia Thố giật mình vội đỡ lấy cô.
“Cô Hảo, cô không sao chứ?”.
Sắc mặt vẫn hoảng hốt, nắm chặt lấy tay Gia Thố hỏi:
“Anh… anh chắc chắn là tóc ngắn chứ?”.
“Cái này…”
“Anh Thẩm này, tôi cầu xin anh đấy. Việc này vô cùng
quan trọng với tôi, tôi cầu xin anh hãy nhớ lại thật kỹ”.
Thẩm Gia Thố ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi không thể
trả lời cô chắc chắn 100%, lúc ấy xe lao nhanh lắm, góc nhìn nghiêng, nhưng tôi
thấy đó là một cô gái trẻ để tóc ngắn”.
Gia Ưu trấn tính lại: “Anh có biết tại sao xe lại mất
tay lái không?”.
“Vì đường trơn do mưa to mà. Lúc ấy người đi bộ và xe
cộ lưu thông rất ít. Xe lao từ xa tới đã thấy có gì không ổn rồi, không giảm
tốc độ mà còn tăng lên như bay ấy. Tôi nghĩ lái xe không phải là say rượu thì
cũng là mới tập lái. Đương nhiên đấy là do tôi đoán thế”.
“Xe lao xuống sông rồi còn xảy ra chuyện gì nữa
không?”.
“Tôi còn nhớ lúc ấy có một chiếc xe màu bạc đuổi theo,
dừng lại chỗ chiếc xe kia rơi xuống sông và một người đàn ông bước xuống. Tôi
nhìn thấy người đàn ông ấy đi nhanh lắm, không hề chần chừ nhảy luôn xuống sông
cứu người”.
“Người đàn ông ấy có điểm gì đặc biệt không?”.
Thoạt đầu Thẩm Thố lắc đầu nhưng rồi bỗng nhớ đến điểm
đư