
vợ đầu ấp má kề mấy năm nay để tưởng nhớ một người đã chết không hả? Tớ không
tin là cậu không vượt qua được em mình”.
Gia Ưu im lặng.
Đóa đặt cạch đôi đũa lên trên mặt bàn rồi nói: “Phấn
chấn tinh thần lên! Sự việc không tồi tệ như cậu nghĩ đâu. Đúng là người trong
cuộc lúc nào cũng u mê, rối rắm”.
Gia Ưu nhìn Đóa.
Đóa nghĩ nghĩ rồi bồi thêm: “Ít ra bây giờ vẫn chưa
tồi tệ. Nhưng nếu cậu vẫn cứ rụt cổ rùa, tiếp tục lẩn tránh thì sau này khó nói
lắm”.
“Cậu bảo đối diện thế nào đây?” Gia Ưu mơ hồ: “Tớ nhắn
tin xin lỗi anh ấy, nhắn hai lần liền. Anh ấy chẳng thèm nhìn tớ lấy một cái
quay đầu đi thẳng. Tớ lừa dối anh ấy bao năm nay chắc chắn anh ấy sẽ hận tớ đến
tận xương tủy”.
“Anh ấy đi rồi cậu không biết đường đuổi theo à?”.
Tiểu Đóa đưa ra ý kiến tích cực: “Giờ trâu không tìm cọc thì cọc phải đi tìm
trâu. Cậu yêu anh ấy thì phải biết chủ động chứ. Huống hồ hai người đã là vợ
chồng bao năm nay, sống có tình cảm với nhau đến thế. Dù có hận cậu đến đâu anh
ấy cũng không đánh chửi, hắt hủi cậu đâu”.
Nghe luận điệu của Đóa, Gia Ưu cũng thấy xao động
trong lòng. Nhưng chẳng được bao lâu cô lại rơi vào tuyệt vọng: “Tớ không thể
chiến thắng nổi bản thân. Tớ chẳng còn mặt mũi nào gặp anh ấy. Trong mắt anh tớ
là kẻ lừa dối”.
Đóa thở dài: “Hay là tớ nói giúp cậu nhé? Tớ nhận dịch
cho bên công ty anh ấy, tuần sau sẽ đi công tác cùng nhau, có thời gian để nói
chuyện”.
“Đừng… đừng… đừng mà, để cho tớ nghĩ kỹ đã”. Gia Ưu như
chợt nghĩ ra điều gì, với tay lấy một cái túi giấy nhỏ xíu đưa cho Đóa.
“Gì thế?” Đóa mở ra nhìn, là chai tinh dầu.
“Anh ấy hay bị đau đầu. Hễ bận việc là lại đau. Sáng
nay đi qua cửa hàng bán tinh dầu thấy loại này hay quá tớ mua luôn mà chưa đưa
được. Cậu đưa giúp cho tớ nhé, nhắc anh ấy nhỏ vào nước trong bồn rồi ngâm mình
vào, sẽ thư giãn được tinh thần lắm đấy”.
Đóa định nói thì Gia Ưu chen ngang luôn: “À mà nhớ bịa
ra lý do nào đó, đừng nói là tớ mua nhé”.
“Trời ạ, cậu tưởng là mình sẽ giấu được anh ấy ư? Cậu
phải biết chỉ số IQ của anh ấy hơn tớ nhé”. Tiểu Đóa dở khóc dở cười, đặt chai
tinh dầu xuống và lấy từ trong túi xách ra một chai gì gì đó: “Cậu nhìn xem đây
là cái gì?”.
Gia Ưu nhìn kỹ, đây là chai dầu cô hay dùng để ở trong
tủ thuốc gia đình. Loại này chuyên để xoa bóp các vết thương trật khớp, bầm
tím. Năm nào cô cũng phải nhờ bạn đi Hồng Kông mua cho mấy chai của hãng này.
Các cửa hàng thuốc trong nước không bán loại này.
“Anh ấy đoán được cậu đau khổ như thế nhất định sẽ
giày vò bản thân. Rõ ràng là không được vận động mạnh ấy thế lại chạy nhảy như
điên. Anh ấy họp chiều xong chẳng kịp ăn chạy thẳng về nhà lấy đấy. Đến giờ anh
ấy vẫn còn nhớ cậu không thể chạy nhảy mạnh cơ mà. Cậu nói là anh ấy hận cậu,
tớ chẳng tin”. Đóa dứt khoát đẩy chai tinh dầu về phía Gia Ưu và chỉ bảo cô
từng li từng tí: “Mai cậu đi gặp anh ấy đi. Đây là cái cớ cực tốt để gặp nhau
đấy. Ưu à, cậu đừng có tự mình phủ nhận tình cảm của anh ấy như thế. Cái gì là
thế thân hay không thế thân, điều quan trọng là cảm giác, tình cảm hai người ở
bên nhau. Cậu chỉ đổi tên chứ đâu đổi được số phận của mình”.
Một tay cầm chai dầu còn một tay cầm chai tinh dầu,
sắc mặt thay đổi hẳn, rồi mãi sau cô mới chịu gật đầu.
Gia Ưu cả buổi tối lấy hết dũng cảm để sáng hôm sau đến
công ty Thiếu Hàng. Đến nơi cô tiêu tan hết ý chí bởi mấy câu nói của Trương
Quần. Hóa ra trong lúc cô vẫn đang trăn trở thì Quan Thiếu Hàng đã quẳng hết
gánh lo âu phiền muộn, thanh thản đáp máy bay đi công tác ngay trong đêm ấy.
Trương Quần thấy tinh thần cô suy sụp liền đưa vào
trong phòng nghỉ, rót cho một cốc cà phê: “Khách hàng về nước trước thời hạn.
Tối qua cùng ăn tiệc mà không chịu thông báo trước cho chúng tôi… làm chúng tôi
rối tung như canh hẹ…, ơ thế Thiếu Hàng không nói gì với cậu à?”.
Rõ ràng Trương Quần không hề biết chuyện xảy ra giữa
hai vợ chồng cô. Gia Ưu không biết phải nói thế nào, chỉ im lặng như ngầm thừa
nhận.
Trương Quần thấy vẻ mặt u uất của cô đoán là hai người
cãi nhau nên chẳng hỏi nhiều.
Gia Ưu ra khỏi văn phòng và bước vào trong xe ngồi rất
lâu. Cuộc sống trong những năm qua cứ trôi chầm chậm trong đầu cô như bộ phim
hoạt hình. Nghĩ đến việc phải dứt khoát cô thấy chua xót, cay đắng quá. Cô lấy
điện thoại trong túi ra soạn tin nhắn gửi cho anh: “Anh từng nói với em là lúc
nào em đau khổ nhất anh sẽ ở bên em. Em chỉ muốn biết rằng liệu giờ đây câu nói
ấy có còn ý nghĩa không?”.
Chỉ có vậy thôi mà hết soạn rồi lại xóa, hết xóa rồi
lại soạn, khó khăn lắm mới gửi đi được. Gửi xong cô thấy mọi thứ trước mắt bỗng
mờ đi và tối sầm lại.
Chờ đợi mười mấy phút mà cô thấy chẳng khác gì dài như
một thế kỷ.
Rõ ràng biết được đáp án ra sao mà vẫn ngu ngốc như
vậy nhỉ? Tại sao lại đòi hỏi thứ tình yêu không thuộc về mình chứ?
Gia Ưu hận mình không buông xuôi được tất cả. Cô vẫn
thường sống theo kiểu chẳng bao giờ vật vã, cầu xin tình yêu làm gì, nhưng giờ
đây cô lại trở thành người như vậy.
Cô buộc mình tắt máy, muốn cắt đứt hết mọi suy nghĩ
lung tung trong