
sớm muộn em cũng phải cuốn gói khỏi Đài mất thôi”.
“Em đã bao giờ nghĩ đến việc xin nghỉ phép vài ngày
chưa?”
Cô tròn xoe đôi mắt nhìn anh: “Lúc này á?”
“Dù gì em cũng đang xui xẻo mà, đi làm cũng vậy thôi.
Thà rằng cho mình nghỉ xả hơi một chuyến có hơn không. Tinh thần thoải mái rồi
mọi việc sẽ thuận lợi hơn”.
Cô suy tư một lát rồi lắc đầu: “Mãi mới có tí kết quả,
giờ bỏ ngang thì uổng hết công sức”.
“Vậy em định thế nào?”.
“Đành phải đối mặt với khó khăn thôi”.
Thiếu Hàng thờ ơ nhận xét: “Dũng cảm, đáng khen ngợi”.
Nghe xong cô lại hiểu là em thật ngốc. Gia Ưu cười
cười, không luẩn quẩn về vấn đề này nữa, cô lau mồm đứng dậy cầm cái túi khá
đẹp ở trên ghế sô pha.
“Gì đấy em?”
“Ít đồ dưỡng da, em mua tặng mẹ”. Mẹ chính là mẹ đẻ và
mẹ chồng.
Hôm gặp Đàm Áo ở quán trà bị hai bà nhìn thấy. Bà Dĩnh
đã gặp cô nói chuyện thẳng thừng còn mẹ chồng không thấy động tĩnh gì, không
gọi về hỏi han, không chất vấn qua điện thoại. Cô đoán chắc bà nói với con
trai, nhưng Thiếu Hàng là người tốt tính nên không nói lại với cô.
Gia Ưu không muốn làm khó Thiếu Hàng, cô muốn nhân cơ
hội này cuối tuần về nhà xoa dịu tình hình khó chịu này.
Ai ngờ Thiếu Hàng buông đũa bát xuống nói: “Cuối tuần
này anh phải làm thêm, qua vài tuần nữa tính sau đi”.
“Vâng, cũng được ạ”. Gia Ưu đành phải buông xuôi, vì
không muốn về nhà một mình. Có Thiếu Hàng, bà Dĩnh mới kiềm chế được tình cảm
của mình. Cô chịu hết nổi những lời nói châm chọc và vui buồn thất thường của
mẹ mình.
Ăn xong, hai vợ chồng ai vào máy người đấy lên mạng
làm việc của mình. Cô xem lướt qua những tin nhắn trong ngôi nhà chó mèo. Cách
đây không lâu Đóa đã thuê người thiết kế một trang web cho trung tâm. Chủ yếu
là đưa ảnh chó mèo lang thang lên đây để tìm chủ mới và kêu gọi tiền quyên góp.
Mới mở được vài ngày, tần suất người vào xem rất đông và số người đăng ký phục
vụ miễn phí cũng nhiều.
Cô thấy vui thay cho Tiểu Đóa, công sức bỏ ra không bị
uổng phí.
Gửi vài câu cổ vũ cô tắt trang web rồi vùi đầu vào
những bản thảo của mình. Đúng lúc này Dao gọi điện đến: “Buổi chiều có nhìn
thấy mình ở chỗ đường vòng không?”
Cô sững người, không ngờ Dao lại hỏi độp như thế, ngần
ngừ rồi quyết định nói thật: “Tớ không thích dò xét bí mật của người khác”.
Dao cười gượng gạo: “Cậu lúc nào cũng kiêu ngạo như
thế!”.
Gia Ưu không lấy làm ngạc nhiên, trong lòng chỉ lấy
làm làm tiếc.
Chiều nay hết giờ làm việc cô hẹn chồng ra ngoài ăn
cơm, tiện đường rẽ vào Plaza gần đấy mua ít đồ dưỡng da. Vô tình nhìn thấy Dao
Dao đang khoác tay một người đàn ông đi ra từ trong một câu lạc bộ VIP. Dao đeo
chiếc kính râm loại to che gần hết nửa khuôn mặt, mái tóc màu hạt dẻ được buộc
cao ra sau gáy, trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ trông vừa hấp dẫn vừa kiêu sa.
Cô thấy lúc này sao Dao xa lạ thế.
Cô vờ như không nhìn thấy, chọn xong đồ dưỡng da ra
quầy thu ngân thanh toán rồi đi về.
“Gia Hảo à, tớ xin lỗi cậu”. Dao Dao xin lỗi vì lời
nói vừa rồi: “Tớ không thể sống như cậu chẳng đam mê, chẳng nhu cầu gì cả”.
Gia Hảo im lặng trong giây lát: “Tại sao hả?”.
“Danh lợi, địa vị, tiền đồ”. Dao Dao trả lời thẳng
thắn.
Gia Ưu nói khẽ: “Dao à, đừng đùa với lửa”.
Người đàn ông ấy không chỉ đã có gia đình mà còn quyền
cao chức trọng, có thể cho cô lên chín tầng mây nhưng cũng có thể vùi dập cô
đến mười mấy tầng địa ngục.
“Cậu yên tâm. Tớ biết mình làm gì mà”.
Gia Ưu không nói nhiều nữa. Mỗi người đều có cuộc đời
riêng, Dao theo đuổi cuộc đời danh lợi, còn Đóa thì quẩn quanh bên những con
chó con mèo tránh xa sự cạnh tranh tầm thường của cuộc đời. Đó là sự lựa chọn
của họ, tương lai tốt hay tồi cũng do mình cả.
Cô nghĩ ngay tới mình, cuộc sống thực của mình bị sổ
toẹt, lúc cần đấu tranh thì lại lựa chọn sự thỏa hiệp. Giờ đây ván đã đóng
thuyền, muốn dỡ thuyền thì người sống yên phận trên thuyền phải làm sao đây?
Đang suy nghĩ miên man thì thấy Dao nói: “À, tối nay
cậu đã xem chương trình tuần này của tớ chưa?”.
“Chưa, cậu phỏng vấn ai đấy?”.
“Họa sĩ Thẩm Gia Thố, không phải cậu nói sẽ xem sao?
Cũng gần như ông xã của cậu đấy, mỗi người có một cái tài riêng, đều rất giỏi”.
Gia Ưu với lấy điều khiển bật ti vi và điều chỉnh âm
thanh thật to. Trên màn hình đang chiếu đến đoạn hai người đang nói chuyện gì
đó cười vui vẻ. Cô chú ý đến diện mạo của khách mời, thấy vui lạ.
Không tìm thấy được khuyết điểm gì ở khuôn mặt, lôi
cuốn nhất là đôi mắt, sáng tươi, không giống như đôi mắt sâu thẳm của Quan
Thiếu Hàng. Nói năng nhẹ nhàng, từ tốn, ăn mặc có gu, thoải mái nhưng vẫn lịch
sự.
Cười xong, Dao bèn hỏi: “Đấy là câu chuyện đáng sợ
nhất mà anh gặp phải đúng không?”.
Thẩm Gia Thố lắc đầu: “Phải nói là thích thú chứ kinh
sợ thì chưa. Lần ấy tôi lê mình mệt mỏi trên đường dài, không gọi được xe, trời
mưa to lại không tìm được chỗ trú mưa. Trời mưa đường trơn, khó nhìn nên rất
nguy hiểm. Tôi đứng một mình bên đường thì một chiếc xe lao nhanh đến”.
Dao hoảng sợ bịt miệng thốt lên: “Trời ơi, đâm vào à?”
Thẩm Thố lắc đầu: “Không, nếu đâm thì giờ đây