
ơng
trình dạy nấu ăn trên ti vi nên tay nghề cũng khá lên nhiều, nhấy là gần năm
nay nấu ăn ngon hẳn.
Bò sữa ăn no uống say, thoả mãn rồi chạy theo chân cô.
Cô sợ đi đá vào nó nên nịnh nó ra ngoài phòng khách.
Bò sữa buồn bực chơi với quả bóng và rồi nhanh chóng
quên hết mọi sự.
Mấy món đã được bày lên bàn mà chưa thấy bóng dáng
Thiếu Hàng đi ra, Gia Hảo buồn buồn, cởi tạp dề ra đi vào phòng ngủ tìm anh.
Trong phòng thoảng ra mùi hoa oải hương nhè nhẹ, ánh đèn xanh xanh toả sáng dìu
dịu khắp phòng. Anh mặc nguyên chiếc áo tắm nằm lên giường ngủ ngon lành. Đôi
lông mày nhíu lại, cặp lông mi dài đen nhánh nhắm nghiền.
Gia Hảo không nỡ đánh thức anh dậy, nhẹ nhàng ngồi
xuống mép giường ngắm anh ngủ. Lát sau chàng như cảm nhận được gì đó bừng thức
giấc nghi hoặc hỏi nàng: “Anh ngủ à?”.
“Vâng”. Cô nhẹ nhàng giơ tay che mắt anh, cảm thấy cặp
lông mi của anh chạm đi chạm lại vào lòng bàn tay mình: “Anh cứ chợp mắt vài
cái đi”.
Quan Thiếu Hàng kéo tay cô đặt lên miệng cắn một cái.
“Ái...”.
Gia Hảo rụt tay lại, nhìn thấy vết răng đều tăm tắp
trên mu bàn tay, cô thở hổn hển nói: “Nếu anh là cún con thì đúng là còn ghê
gớm hơn cả Bò sữa”.
Anh cười lớn, ngồi thẳng dậy nâng đầu cô lên hôn ngấu
nghiến thật lâu rồi mới buông ra.
“Mấy hôm nay mệt quá hả anh?” Gia Hảo khẽ hỏi, hai tay
vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay hơi lạnh dịu dàng, chầm chậm mát xa mấy huyệt
quanh mắt.
Anh nằm ngửa trong lòng cô, nhắm nghiền mắt ậm ừ trả
lời, tập trung tận hưởng sự quan tâm của cô.
Mát xa vài vòng, cô dừng lại hỏi: “Anh thấy đỡ chưa?”
Anh mở mắt ra cười và nói: “Khỏi phải nói, phấn chấn
lên nhiều lắm. Em học mát xa ở đâu đấy?”.
“Mấy hôm trước đi dạo phố cùng Dao Dao, bọn em tranh
thủ đi làm mặt luôn. Em học lỏm mấy chiêu này của cô nhân viên làm đẹp đấy”.
Gia Hảo đắc ý nói: “Ngày mai em đi mua thêm ít tinh dầu về mát xa cho anh. Anh
dậy đi, chúng mình đi ăn cơm nào”.
Gia Hảo nghĩ đến bát canh chưa múc, vội vàng đi vào
bếp.
Ăn xong cơm, Quan Thiếu Hàng nhận được điện thoại của
Trương Quần, đại khái là nói có việc quan trọng, anh đi vào phòng đọc mở máy
tính đối chiếu.
Cô bật ti vi lên, điều chỉnh âm lượng khá to để không
khí sôi động hơn. Cô không nhìn lên màn hình, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha đùa
giỡn với Bò sữa.
Cô ném trái bóng ra xa, Bò sữa nhao đi rồi ngoạn bóng
mang về. Đây là trò chơi Bò sữa thích chơi cùng cô nhất, chơi bao nhiêu lần vẫn
không thấy chán.
Sơ ý bóng lăn vào trong phòng đọc, Bò sữa trườn mình
lẻn vào trong phòng qua cánh cửa khép hờ.
Cô nhìn về phía ấy, thấy người ta vẫn chưa có ý gác
điện thoại liền bĩu môi rồi bước vào phòng bật máy tính xách tay lên mạng.
Vừa ngồi xuống giường liền nhìn thấy ngay một chiếc
thùng giấy nho nhỏ được đóng gói rất cẩn thận. Cô tò mò lắm, lấy con dao rọc
giấy ra mở. Vừa mở được ra, cô ngẩn người nhìn chằm chằm.
Quan Thiếu Hàng gác điện thoại, chăm chú nhìn bản
thiết kế trên máy tính.
Cửa được mở ra, cô giấu hai tay ra đằng sau lưng bước
vào.
Quan Thiếu Hàng tiện mồm hỏi một câu: “Sao thế em?”.
Gia Hảo im lặng đi đến bên rồi bỗng nhiên giơ một tay
ôm nghiến lấy cổ anh và nói: “Anh mua lúc nào thế?”.
Quan Thiếu Hàng kịp phản ứng, tươi cười nói: “Trước
khi về mua cho em đấy. Em có thích không?”.
“Thích chứ... nhưng tại sao anh lại nghĩ đến chuyện
tặng em cái này? Hình như hôm nay em mới nói cho anh biết việc chuyển sang làm
ở Ban thời sự mà, lẽ nào anh đã đoán ra được từ trước ư?” Gia Hảo cầm lấy chiếc
máy ảnh Canon trên tay mà khuôn mặt vẫn lộ vẻ khó hiểu vô cùng.
“Ngẫu nhiên ấy mà”. Anh cười nói.
Hai tuần trước khi chuyển sang làm ở Ban thời sự, Gia
Hảo chẳng khác gì độc hành hiệp, vai khoác máy ảnh lái xe sục sạo khắp nơi. Vì
làm phóng viên cần phải có một thời gian cọ xát, vẫn chưa có thông báo điều
động chính thức nên chẳng ai quản lý cô. Dù sao càng có thêm thời gian và không
gian được tự do phát huy, có điều thu thập được rất ít tin.
Tuần đầu tiên làm việc ở Ban thời sự. Cô bước vào văn
phòng ngồi xuống ghế thì cậu đồng nghiệp Hà đi đến gõ gõ tay lên mặt bàn: “Gia
Hảo à, trưởng ban gọi cô lên đấy”.
“Ừ, được rồi”. Cô không dám chậm trễ, lập tức kéo ghế
đứng dậy đi gặp sếp. Vừa mở cửa phòng sếp ra cô đã gặp ngay người mình không
thể ngờ được, đó là Đàm Áo.
Sếp nhìn cô cười cười ra hiệu: “Gia Hảo đến rồi à. Tôi
giới thiệu cho cô đồng nghiệp mới nhé. Đây là Đàm Áo, sẽ là cộng sự của cô”.
Gia Hảo nhìn Đàm Áo với ánh mắt kinh ngạc tột độ.
Đàm Áo cũng thấy bất ngờ: “Chào Gia Hảo. Không ngờ lại
là cô. Sau này mong cô quan tâm, giúp đỡ tôi”.
“Ơ, thế hai người quen nhau à?”, sếp tỏ ra hứng thú.
Gia Hảo không đáp lời, cũng chẳng còn lòng dạ nghe Đàm
Áo nói. Sự sắp đặt này quá bất ngờ, cô cần phải có thời gian mới tiêu hóa nổi.
Từ hôm chia tay ở quán cà phê, cô nghĩ anh đã quay về
Hồng Kông. Cô thấy từ giờ mình không phải lo lắng gì nữa. Ai ngờ hôm nay người
ấy lại xuất hiện với thân phận là cộng sự của cô.
Cô mơ mơ màng màng ra khỏi phòng sếp, Đàm Áo chạy đuổi
theo đằng sau.
Gia Hảo dừng lại và n