
chờ đợi. Lát sau thấy Gia
Hảo đi tới. Hôm nay cô buộc tóc ra đằng sau, mái tóc đen dài được buộc lại gọn
gàng để lộ cái trán cao, mặc bộ đồ thể thao màu ghi bằng nhung của hãng Juicy,
nổi bật khuôn mặt trong trắng mộc mạc, không son phấn. Một tay cô xách hai
chiếc túi nặng trịch, tay còn lại đang cầm chiếc bánh bột mì nướng ăn dở, là
bữa sáng anh ra ngoài mua cho.
Thiếu Hàng vội vàng cầm lấy túi đồ: “Gì đấy em yêu?”.
“Trà, kỷ ử, long nhãn và mấy thứ nữa. Gia đình bác
Vương đi du lịch mua về làm quà cho hai nhà chúng ta”. Gia Hảo nhìn vào túi rồi
nói: “Một túi cho ba mẹ anh đấy”.
Xách túi đồ vào trong nhà, Gia Hảo chào ba mẹ chồng
xong rồi mới cùng Thiếu Hàng đi lên tầng trên.
Trì Thượng Thu, bố của Gia Hảo, đang ngồi trên ghế sô
pha đọc báo, thấy hai vợ chồng bước vào liền đưa mắt ra hiệu. Bà Hoàng Tú Dĩnh,
mẹ của Gia Hảo, đang cố nén giận trong lòng, nhắm mắt làm ngơ ngồi xem ti vi.
Gia Hảo quen với bộ mặt này của mẹ nên không quan tâm,
nàng mỉm cười chào ba, rồi xắn tay áo đi vào bếp: “Để con đi nấu cơm”.
Thiếu Hàng giúp cô xách đồ vào trong bếp và nhẹ nhàng
nhắc nhở: “Lát nữa em nhớ để ý vào đấy, nói ít thôi, nhất là đừng có cãi mẹ”.
“Em biết rồi, đánh không tránh, chửi không cãi là được
chứ gì”. Gia Hảo vặn vòi nước rửa tay: “Mai anh lại đi công tác à? Anh bay
chuyến mấy giờ thế?”.
“Chuyến hai giờ chiều. Sáng mai anh còn có buổi họp ở
công ty”.
“Đại gia à, anh đã khỏi ốm đâu, phải nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng chứ. Em không muốn bị Trương Quần lên mặt dạy bảo”. Gia Hảo cầm miếng
bánh bột mì nướng lên ngoạm một miếng.
Anh dở khóc dở cười cốc cô một cái, nhìn miếng bánh
trên tay cô đòi ngay: “Cho anh ăn một miếng”.
“Nhân xúc xích đấy. Anh không thích ăn thứ đó còn
gì?”.
Anh không buồn quan tâm đến lời cô nói, cúi xuống
ngoạm một miếng bánh trong tay cô. Đúng là anh ghét ăn xúc xích, nhưng thấy cô
ăn rất ngon miệng nên thử miếng xem sao.
Thấy anh nhăn nhăn mặt, trệu trạo nuốt, cô bật cười
khanh khách.
Vào bữa, bà Dĩnh vẫn xị mặt nên bữa cơm diễn ra vô
cùng tẻ nhạt. Ông Thu cũng thấy rất khó chịu, thấy con gái lẩn vào trong phòng
đọc sách than thở với con rể, ông liền bước vào ra lệnh: “Con đi xin lỗi mẹ đi.
Mới có tháng mấy mà đã thấy lạnh toát thế này? Nhà mình đâu cần dùng điều hoà
miễn phí trời này?”.
Gia Hảo cười nói: “Ba à, ba lại bắt con ra làm cái
thùng trút giận rồi!”.
“Này này, con thấy nó nói thế được không?” Ông Thu vội
kéo rể hiền về phe mình.
“Đúng đấy ba ạ. Tiểu Hảo gây ra thì phải tự giải quyết
chứ”. Đúng là con rể đã không khiến ông thất vọng.
“Ba và anh lại ỷ đông bắt nạt ít rồi, không biết
thương người gì cả!” Gia Hảo tức tối chạy ra ngoài.
Cửa phòng ngủ khép hờ, cô gõ vài cái rồi đẩy cửa bước
vào.
Bà Dĩnh ngồi ở mép giường, mắt đeo kính lão, tay cầm
tập album ảnh dày cộp.
“Đóng cửa lại”. Biết con gái bước vào bà chỉ nói chỏng
một câu, không buồn ngẩng mặt lên nhìn.
Gia Hảo vội khép cửa lại đi hẳn vào trong: “Mẹ à, con
sai rồi. Mẹ đừng tức nữa, tức nhiều có hại cho sức khoẻ lắm ạ. Hôm ấy đáng nhẽ
con phải đi tảo mộ mới phải... hay là cuối tuần này để con đi nhé. Mẹ đừng tức
nữa mà”.
Bà Dĩnh vẫn không buồn quan tâm, ánh mắt dán chặt vào
tấm ảnh đen trắng đã ố vàng, mãi sau mới cất lời: “Hồi ấy các con mới được hơn
bốn tháng. Hai chị em giống nhau như hai giọt nước, bế đi chơi ai cũng thèm và
ghen tị với ba mẹ”.
Gia Hảo im lặng.
Bà Dĩnh lật sang trang tiếp theo, chỉ vào một tấm ảnh
khác và khẽ vuốt ve: “Tấm ảnh này chụp năm các con tốt nghiệp tiểu học. Mẹ đưa
các con đi chơi và chụp ở ngoài Cố Cung. Lúc nhỏ hai con rất thích ăn mặc, để
kiểu tóc giống nhau. Bản thân mẹ nhiều khi còn không phân biệt nổi hai con ai
là chị ai là em”.
Gia Hảo vẫn im lặng, cắn chặt môi.
“Lên cấp hai các con không học cùng nhau nên ảnh chụp
chung cũng ít dần”. Bà Dĩnh tiếp tục giở sang trang sau, nói lí nhí: “Giờ nghĩ
lại hối hận quá, đáng nhẽ không nên chiều theo ý con. Không nên cho con theo
học trường Tứ trung, trường ấy làm sao bằng được trường Nhất trung, trường vừa
chật vừa hẹp, giáo viên lại kém”.
“Mẹ à, mẹ có điều gì không vừa ý cứ nói thẳng ra, chứ
lật lại quá khứ có nghĩa gì không?” Cuối cùng không kìm được Gia Hảo thốt lên:
“Mẹ à, mẹ đừng thế nữa. Mẹ như vậy lòng con cũng chẳng sung sướng gì”.
Ánh mắt thờ ơ lướt nhìn cuốn album và rồi cô thấy lòng
nhói đau khi nhìn hai khuôn mặt tươi cười rực rỡ. “Mẹ có làm vậy, em nó cũng
không sống lại được. Thế thì việc gì phải làm thế chứ?”.
“Em nó... em nó... em nó... Ngay cả tên của em mà con
cũng không chịu gọi!” Bà Dĩnh bị kích động với kiểu xưng hô này. “Không phải
chỉ có riêng năm nay con không chịu đi mà ngay cả năm ngoái con cũng lấy cớ
không đi đấy thôi. Con thực sự bận à? Chẳng qua là con không muốn đi”.
“Đúng, là con không muốn đi. Năm sau và năm sau nữa
con cũng sẽ không đi”. Gia Hảo không chịu được nữa rồi.
Bà Dĩnh đờ người ra nhìn cô với ánh mắt đau đớn: “Dù
gì cũng là chị em ruột, giờ em không còn sống nữa, sao con lại có thể máu lạnh
như vậy nhỉ?”.
“Con máu lạnh ư?” Gia