
Hảo cười chua chát, nhìn chằm
chằm vào bà mẹ đang chìm đắm trong cơn tức giận: “Mẹ à, tại sao con không muốn
đi. Người khác không biết thì thôi chứ lẽ nào đến mẹ cũng không biết?”.
Trời chạng vạng tối, đường núi ngoằn ngoèo, quạnh quẽ,
người và chó cùng nhau lao lên đỉnh như điên.
Chấn thương ở gót chân trái của cô bỗng đau nhức nhối.
Vết thương cũ này đã giày vò cô năm năm nay. Chính vết thương ấy đã hạn chế sự
tự do đi lại của cô ở một mức độ nào đó.
Hình như cô làm cho Bò sữa sợ, nên nó đã mấy lần cắn
gấu quần kéo cô không chạy nữa, nhưng đều không ngăn được.
Một mạch chạy lên đỉnh núi, cô khom lưng lại, chống
tay lên đầu gối đang run lẩy bẩy, thở hồng hộc. Đợi đến lúc hơi thở điều hoà cô
mới tìm một phiến đá ngồi xuống, ôm lấy Bò sữa đang hốt hoảng. Cô vùi khuôn mặt
đầy mồ hôi vào bộ lông dày mượt của nó.
“Ngoan nào đừng sợ, mẹ không sao mà”. Cô thì thầm với
nó.
Bò sữa thè lưỡi liếm tay cô.
“Trên thế này chỉ có con mới thực sự ở bên cạnh ta...”
Cô vuốt ve đầu nó, muốn khóc mà không khóc nổi.
Cô loanh quanh trên đỉnh núi hơn tiếng đồng hồ rồi mới
chịu quay về nhà tán gẫu với Tưởng Dao Dao ở trên mạng.
“Gia Hảo này, nói cho cậu biết một tin, cậu phải chuẩn
bị tâm lý đấy. Đài đang chuẩn bị cho ra một chuyên mục giải trí, cậu được lựa
chọn là một trong những ứng cử viên dẫn chương trình ấy đấy”.
Tin hay nhưng lòng cô vẫn không vui nổi.
“Thế là có hy vọng rồi”. Nhưng rồi cô vẫn thấy chán.
“Cậu có thể nhân cơ hội này mà thay đổi”.
Cô cười cười: “Ôi dào, giờ tớ còn chả nhớ nổi mấy ngôi
sao nổi tiếng nữa là...”.
“Thì có sao đâu? Chúng ta làm chương trình ai chẳng
phải mời người nổi tiếng. Như tớ đây này đến hơn một nửa là tớ chưa nghe tên
bao giờ nhé”. Tưởng Dao Dao làm công tác tư tưởng: “Sao cậu lại buông xuôi thế,
phải phấn chấn tinh thần lên chứ! Cơ hội tuyệt vời như thế cơ mà, khối
người thắp hương cầu nguyện còn chẳng được đâu đấy”.
“Tớ biết rồi”.
Buổi tối tắm xong cô đứng trong phòng tắm soi gương
bôi kem dưỡng thể. Cứ ngắm nhìn khuôn mặt mình, nhìn mãi nhìn mãi cô không thấy
toát lên vẻ gì hợp với làng giải trí cả. Ngay cả lúc nghĩ thoáng nhất thì khuôn
mặt vẫn có vẻ gì đó quá nghiêm túc, cứng nhắc. Mấy năm nay cô chỉ chuyên dẫn
chuyên mục thiếu nhi, hay tiếp xúc với trẻ con nên không thấy áp lực gì, hai là
tiết mục cũng đơn giản, chẳng mất công mất sức chuẩn bị nhiều.
Mọi người đều nói là đã trải qua những giây phút giữa
cái sống và cái chết thì tính tình sẽ thay đổi nhiều. Thực sự cô chỉ mong muốn
được yên ổn sống nốt quãng đời còn lại chứ chẳng mong gì được sống lại với
những giây phút huy hoàng chói lọi.
Khi Thiếu Hàng đeo nhẫn cưới lên tay cô, một ổ khoá vô
hình đã khoá đời cô lại. Cứ nghĩ rằng cuộc sống đến vậy mà thôi, ngày lại ngày,
năm qua năm diễn tốt vai trò của mình là làm cô con gái ngoan ngoãn, người vợ
hiền thục của Thiếu Hàng, chị Gia Hảo của chương trình thiếu nhi... Giờ chương
trình ngừng phát sóng rồi, đôi khi cô cũng thấy mù mờ về tương lai của mình,
chẳng biết sau này phải làm gì, đi về đâu. Mãi đến khi thấy Ban thời sự thông
báo tuyển phóng viên, cô thấy khấp khởi trong lòng. Linh hồn bị nhốt chặt bao
năm nay bỗng bừng thức tỉnh, nhưng cô lại thấy lo lo.
Trước khi đi ngủ không nén nổi lòng mình, cô mở máy,
vào mạng. Cô thất vọng vì nick của Thiếu Hàng tối om. Có lẽ là anh ấy đang rất
bận, không đọc được những dòng status cô viết về tâm trạng của mình ở trên MSN,
hay là anh ấy đọc rồi nhưng không có ý kiến gì.
Gia Hảo chán nản tắt máy, nằm ra chiếc giường loại
king size lăn đi lăn lại mãi không thôi.
Hơn 9 giờ sáng, Gia Hảo đến cửa hàng bán sữa đậu nành
và quẩy rán mua đồ ăn sáng ngay gần cửa chính Đài truyền hình. Cô mua xong mang
vào Đài ăn. Hồi ở nhà cô rất thích ăn quẩy rán nhưng hay bị bố mẹ nói. Giờ lấy
chồng rồi, chồng cô kệ, cô thích ăn gì thì ăn.
“Trên đời này còn đầy thực phẩm không an toàn. Ôi dào,
có phải là thuốc độc đâu, ăn vài cái quẩy chết làm sao được”. Cô đã biện hộ như
vậy để làm vừa lòng dạ dày của mình.
Vẫn còn sớm, văn phòng trống trải, đồng nghiệp người thì
đang đi lấy tin, người thì chưa đến, cô ngồi vào vị trí của mình vừa ăn vừa đọc
báo.
Sáng nào cô cũng có thói quen đọc tin tức. Thường thì
ăn xong bữa sáng là lên mạng đọc tin. Nếu có anh ở nhà kiểu gì hai người sẽ
cùng nhau tranh luận về một chủ đề nào đó.
Ở ngoài cửa vang tiếng bước chân, cô hờ hững nhìn ra.
Đạo diễn Di nhìn thấy cô liền tươi cười chào. Cô vội đứng lên: “Chào anh ạ”.
“Chào em. Em ăn sáng chưa?” Đạo diễn Di đi đến nói.
“Em ăn rồi ạ”. Gia Hảo giơ cốc sữa đậu nành trống trơn
lên.
Đạo diễn Di ngồi xuống: “Là thế này, hôm qua anh Vương
trưởng ban Ban thời sự gặp anh đề nghị được xin em qua đó. Anh chưa nhận lời vì
còn muốn hỏi xem ý em”.
Tim Gia Hảo đập mạnh, cô hỏi thăm dò: “Anh Vương
Trưởng ban ạ... sao lại nghĩ đến em nhỉ?”.
Đạo diễn Di cười cười: “Tết thiếu nhi năm ngoái không
phải em đã tự lên kế hoạch đấy thôi? Tiếc là vì nhiều lý do khách quan nên
không dùng được kế hoạch đó. Gần đây có người đã đưa cho