
ần này chúng ta đi bù nhé”.
“Anh
không có thời gian”. Nói xong anh quay người đi ra.
Gia Ưu
đứng dậy chạy theo, ôm cứng lấy eo anh từ phía sau: “Anh, anh đừng đi”.
Quan
Thiếu Hàng gỡ tay cô ra, quay đầu lại nhìn: “Em làm thế có ý gì? Trì Gia Ưu,
chúng ta ly dị rồi mà”.
“Chúng
ta... chúng ta làm lại từ đầu được không anh?”.
Thiếu
Hàng cười nhạt: “Em dựa vào cái gì nghĩ rằng anh sẽ đồng ý hả?”.
Gia Ưu
sững người lại, tròn xoe đôi mắt nhìn anh ngơ ngác.
Thiếu
Hàng mặc kệ cô quay về phòng mình, đóng sầm cửa.
Gia Ưu
xông đến gõ cửa ầm ầm. Anh không chịu mở. Cô càng ra sức gõ, cánh cửa gỗ chắc
nịch cứ trơ trơ ra, cô gõ đỏ cả tay mà bên trong vẫn không động tĩnh gì.
Gia Ưu
chán nản quay lại phòng mình, ngồi thần người trên giường một lát. Nhưng rồi cô
cũng thấy vui trong lòng vì chí ít cô cũng đã tìm thấy anh ngay ngày thứ hai.
Sáng
ngày hôm sau Gia Ưu dậy rất sớm. Cô mở to cửa chờ Thiếu Hàng, kết quả là chờ
đến tận trưa vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô đành phải đi gõ cửa, cũng
không thấy hồi âm gì.
Cô gọi
vào điện thoại của anh, anh trả lời cực kỳ ngắn gọn: “Anh đang ở ngoài”.
“Anh đi
lúc mấy giờ thế?” Gia Ưu không tin vì sáu giờ sáng cô đã dậy rồi mà.
“Hơn
năm giờ sáng”.
Gia Ưu
nổi giận, chắc chắn là anh ấy cố tình. Từ bé đến lớn cô luôn phải đấu trí với anh
và chưa lần nào cô thắng.
Cô
quyết định thi gan với anh.
Cô vác
máy tính xuống sân vườn của khách sạn và ngồi xuống ở dưới rặng mây. Ánh nắng
mùa đông chan hòa, dễ chịu lan tỏa khắp người cô. Cô gọi một cốc cuppuchino và
cái bánh Tumarushi và hờ hững lướt web.
Mãi đến
sẩm tối, cô mới thấy thấp thoáng bóng dáng anh. Nhìn thấy anh cô vội ôm máy
tính sán lại gần: “Anh về rồi à?”.
Anh hơi
ngạc nhiên: “Cả ngày hôm nay em không đi đâu, chỉ ở đây à?”.
Gia Ưu
gật đầu: “Anh ăn tối chưa?”.
“Chưa”.
“Chúng
mình đi ăn nhé”. Chẳng đợi cho anh trả lời cô kéo tay anh đi luôn.
Họ đến
một quán mì.
Cô gọi
một bát mì bò, còn anh gọi một bát cháo trắng. Thấy bát cháo trắng, cô lo cho
dạ dày của anh quá: “Anh ăn mỗi thế này thôi á? Không ăn gì nữa à?”.
Thiếu
Hàng lắc đầu, ốm lâu như vậy nên dạ dày kém lắm. Chuyến đi dài ngày này là anh
quyết đi bằng được chứ bác sĩ không cho phép anh đi xa.
Gia Ưu
nhìn nét mặt mệt mỏi của anh, biết điều ăn xong về khách sạn luôn.
Thiếu
Hàng tắm xong, chuẩn bị lên giường nằm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Không cần
nghĩ anh cũng biết là ai, tiếng gõ cửa rất kiên trì, anh không nhẫn tâm nên ra
mở cửa cho cô.
Gia Ưu
cầm chiếc bình giữ ấm bước vào rồi nói: “Em mua sữa bò cho anh đấy, đã hâm nóng
rồi, anh uống xong rồi hãy đi ngủ”.
“Không
cần đâu. Cảm ơn!”.
Gia Ưu
thở dài, nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới hết giận em hả?”.
Quan
Thiếu Hàng nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch cười: “Gia Ưu à Gia Ưu, trái tim
anh không phải là nhà trọ, không phải nơi em thích đến là đến, thích đi là đi”.
“Em xin
lỗi!”.
“Đừng
nói xin lỗi nữa, anh ghét nghe lắm rồi”. Bỗng anh hỏi thẳng đuột: “Không phải
hôm hai tám hai người đã đi đăng ký rồi sao?”.
“Em đã
nói rõ với anh ấy rồi, em không lấy anh ấy”.
“Lương
tâm em cho phép em làm thế ư?”.
“Em nói
chuyện với bác sĩ rồi. Giờ Đàm Áo hồi phục khá tốt, chỉ cần kiên trì, chăm chỉ
sẽ có hy vọng đi lại được bình thường. Em đã liên hệ cho anh ấy bác sĩ tốt nhất
rồi”.
“Anh ta
có chấp nhận không?”.
Gia Ưu
cứng họng lại.
“Trì
Gia Ưu, giờ nói gì cũng vô ích. Chỉ cần một ngày anh ta không buông tha em thì
em sẽ chẳng đời nào buông tha cho bản thân mình”.
“Cho em
thêm chút thời gian”.
“Anh sẽ
cho em thời gian, nhưng trước khi có kết quả em đừng xuất hiện trước mặt anh
nữa. Anh cũng là con người bằng xương bằng thịt, chứ không kiên cường như em
tưởng tượng đâu”.
Gia Ưu
lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ đau buồn: “Vâng, ngày mai em sẽ về”.
Thiếu
Hàng kiên quyết không nhìn cô.
Ngày
hôm sau, Gia Ưu thu dọn hành lý đi về. Cô qua gặp Thiếu Hàng chào tạm biệt anh
rồi lên tàu đi về bờ. Đến bến tàu cô vẫy một chiếc taxi ra sân bay. Thoạt đầu
cô không để ý, nhưng nửa tiếng sau cô bỗng thấy xe rất xóc. Cô nhìn kỹ cảnh hai
bên đường, bỗng thấy có gì là lạ: “Đây là đường đi sân bay à?”.
Lái xe
giải thích: “Đường cũ hôm qua bắt đầu sửa nên đành phải chuyển sang đi đường
này. Đường này đi xa hơn nhiều nhưng đành phải đi thôi”.
Đi được
một đoạn, từ xa cô thấy có mấy chiếc xe ô tô dừng ở bên vệ đường. Chiếc xe đầu
tiên tông vào lề đường, thân xe không hiểu bị cái gi cứng đập vào, lõm rất to.
Trên xe thấp thoáng thấy hai người, ngoài người lái xe ra thì người phụ nữ
ngồi sau hình như bị thương rồi.
Gia Ưu
vội gọi lái xe dừng lại, chạy xuống xem sao.
Nghe
ngóng một hồi được biết, người ngồi trong xe ấy là một diễn viên nổi tiếng. Xe
mải tránh tầm theo dõi của phóng viên nên mới xảy ra tai nạn. Đã báo cảnh sát
và gọi xe cấp cứu rồi. Mọi người đứng xung quanh không dám động vào người bị
thương, đành đứng vòng quanh nhìn.
Mấy
phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa chiếc xe tai nạn, có hai người còn đến sát
cửa kính ô tô để chụp