
hển.
- Ồ! Có chuyện gì ư? Chuyện lớn hay chuyện nhỏ vậy? - Long Tiểu Hoa vứt
thanh củi vào bếp lao ra cửa, lau mồ hôi giúp nha đầu nội gián mà nàng
đã khổ công dạy dỗ.
- Thưa thưa thưa nữ chủ nhân, chuyện lớn, chuyện lớn, chuyện chuyện rất lớn ạ. Nữ chủ nhân… là tiểu thúc của nữ chủ nhân đến ạ.
- Hả? Sao huynh ấy đến nhanh thế? Lão gia vẫn chưa đồng ý cho huynh ấy vào cửa mà.
- Đúng vậy! Lão gia đang dắt mấy con chó lớn đó ra đón khách.
- Hả?
Lão gia nhà nàng dắt mấy con chó săn ra đón khách ư? Ôi!... Một hình tượng cường quyền ác bá!
Dưới ánh trăng mờ, cổng phủ Huyên vương bị bao trùm bởi bóng đêm. Hai vị
công tử tao nhã nhìn nhau không lấy gì làm hữu hảo. Vị mặc áo trắng ngồi trên đầu con thánh thú tì hưu, vắt chéo chân, tay chống cằm.
Vị mặc áo đen tựa vào cổng lớn của phủ Huyên vương, cúi đầu nhìn ba con
chó lớn đang quỳ bên cạnh mình. Hắn giơ chân đạp lên khung cửa đối mặt
với kẻ kia, không hề để ý đến hình tượng ác bá của mình.
- Long huynh dùng cách này để tiếp đãi Bạch mỗ ư? - Bạch Phong Ninh lên
tiếng trước. Hắn liếc mắt nhìn, rõ ràng những con cầm thú kia đã được nữ chủ nhân của chúng cho ăn no, nên không còn đói khá bổ nhào về phía hắn như hôm qua nữa. Quả nhiên là có tốt hơn.
- Bạch thiếu chủ có chỗ ăn chỗ ở tại phủ Diệu vương, việc gì phải chạy
đến nhà ta mà chịu khổ? - Long Hiểu Ất vuốt ve con chó đang phủ phục bên cạnh. Hôm qua, hắn không nên ngốc nghếch nhảy vào cạm bẫy bát mỳ suông
của kẻ đó. Chỉ cần thứ đó xuất hiện thì chắc chắn sẽ không phải là
chuyện tốt.
- Phủ Diệu vương có chỗ ăn chỗ ở tốt đến mấy cũng không bằng phủ đệ của
Long huynh. Thế nên Bạch mỗ rất muốn đến đây ở vài ngày. Ý Long huynh
thế nào? Không được sao?
- Đúng vậy. Không được. Lão gia ta ghét nhất là kẻ mặc áo trắng đi đi lại lại trong nhà mình.
- Ồ! Long lão gia có ý kiến với bộ đồ này ư? Tốt nhất là Bạch mỗ nên cởi
ra đi đi lại lại trước mặt đại tẩu sao? - Quy tắc này rất thú vị, có thể suy nghĩ thử xem.
- … - Long Hiểu Ất nhìn Bạch Phong Ninh nhướng mày khó hiểu. Hắn giữ dây
xích con chó, nói với Ngô quản gia đứng phía sau: - Ngô quản gia, không
cho mấy con súc sinh này ăn trong ba ngày liền.
- Vâng thưa lão gia.
Bạch Phong Ninh phì cười. Hắn nhẹ nhàng nhảy từ trên đầu con tì hưu xuống, sải bước đi đến trước mặt Long Hiểu Ất:
- Đùa thế là đủ rồi. Chúng ta nên bàn bạc chuyện chính thôi.
Long Hiểu Ất nhíu mày.
- Trừ phi lão gia huynh được cho ăn no quá nên quên mất mình cần làm gì?
- … - Hắn hạ chân xuống, nét mặt đanh lại, giơ tay ra hiệu cho Ngô quản gia lui đi rồi mới nghe Bạch Phong Ninh lên tiếng.
- Huynh đã trả thù xong chuyện của Hữu tướng. Đừng để ý đến chuyện đó nữa.
- Đây cũng gọi là trả thù sao? - Hắn cười: - Trừ khi huynh cũng cho rằng lão ta là vị quan tốt, thanh liêm như người khác.
- Nhìn lên thì đúng là ông ta chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì cũng
đâu thấy ai bằng ông ta. Năm đó, huynh mới bước vào quan trường, hành sự cứng nhắc, không hiểu đạo lý qua lại, lớn tiếng muốn chỉnh đốn quốc
khố. Kết quả đã rơi vào hoàn cảnh nào? Huynh hiểu rõ mà. Đừng lặp lại
sai lầm đó một lần nữa. - Bạch Phong Ninh ngồi xuống trêu đùa mấy con
chó đã được cho ăn no.
- Hứ! Trừ khi các người liên kết lại để chống đối ta. Nhưng tình thế bây
giờ không như mười năm trước. Ta cũng không còn là kẻ ngốc năm đó nữa.
Với những gì lão ta đã làm, dù cho lão có chết đến mười lần cũng đáng.
Ta làm vậy đã là khai ân với lão lắm rồi.
- Các vị quan khác đều nhìn vào việc huynh làm. - Bạch Phong Ninh ngước
nhìn hắn: - Cho người ta một con đường sống có thể đổi lại không ít sự
ủng hộ của người khác. Nhưng lúc này, huynh giữ mạng sống cho Hữu tướng
chỉ vì muốn ông ta tận mắt nhìn thấy tiểu nữ của mình bị sung quốc khố,
ép đi vào con đường của mẫu phi huynh. Lòng thù hận của huynh quá sâu
đậm rồi đấy.
Long Hiểu Ất đứng đó không biết nói gì.
- Tâm tư của ai huynh cũng đều có thể hiểu. Thế còn tâm tư của phụ hoàng huynh thì sao?
- …
- Bạch mỗ cũng nói thật cùng huynh. Năm nay, huynh làm quan chủ khảo,
Bạch mỗ muốn mượn chỗ của huynh để một bước lên mây xanh, cũng là thuận
việc giúp đỡ huynh. - Hắn phủi tay đứng dậy: - Bạch mỗ biết các quan
khảo thí đều nể mặt Thập cửu điện hạ nên sẽ để cho Bạch mỗ trúng cử.
- Thánh thượng sẽ tự chọn ba người đứng đầu. Huynh cũng đừng quá tự tin. - Long Hiểu Ất khẽ chau mày, chỉ hy vọng hắn không quá công khai vấn đề
thuộc về mình.
Bạch Phong Ninh mỉm cười đầy ẩn ý:
- Đúng là còn phải trông vào ý “trời”. Nhưng nếu cả trời cũng đã thuận rồi, thì ý huynh thế nào?
- …
Bạch Phong Ninh cất bước vào cổng phủ Huyên vương. Cánh cổng vừa được bảo vệ nghiêm ngặt đã biến thành chỗ không người. Long Hiểu Ất né người không
hề ngăn cản. Hành động này khiến cho Bạch Phong Ninh nhếch môi cười:
- Còn một chuyện nữa. Bạch mỗ cũng nói luôn với huynh để tránh huynh nói Bạch mỗ hành sự tiểu nhân.
- Chuyện gì?
- Long Nhi.
Giọng nói của Bạch Phong Ninh khiến Long Hiểu Ất cảm thấy sợ. Hắn bặm chặt môi không nói, chỉ đợi Bạch Phong Ninh nói tiếp.
- Nói thật, Bạch mỗ c