
thà ở nhà
ngủ còn hơn. Dù sao trong trường hợp đó, nàng không thích, hắn cũng
chẳng thấy vui gì, không đi là tốt nhất.
- Hả? Sao có thể như vậy được? Chúng ta mới đến kinh thành, cần phải có
bà con bạn bè thân thiết chứ? Thiệp mời của gia tộc gửi đến mà chúng ta
không đi thì không phải lẽ chút nào. Người ta sẽ đánh giá là thiếp không tôn trọng họ, không phải một nương tử tốt.
- … - Làm gì có người vợ hiền nào nhiều ý kiến như vậy chứ? Không nghe lão gia hắn nói không đi sao?
- Đi đi. Lão gia, hiếm khi thiếp có cơ hội ra ngoài mà.
- …
- Lão gia!
- Ngô quản gia, hãy trả lời người ta rằng ta sẽ đến đúng giờ.
- Vâng thưa lão gia. - Ngô quản gia đứng ngoài cửa đáp.
- ...- Tốt lắm! Dù sao bây giờ mọi người đều gọi lão gia là đúng rồi. Già là già mà.
- Lão gia, lão gia! Còn nữa, mấy con chó săn đó kêu thảm thiết quá. Thiếp đã cho chúng ăn rồi. - Nàng ôm lấy cánh tay hắn, lắc lư đầu nói.
- Ừm. - Hắn vừa ăn vừa đáp. Sao mà đến cho chó ăn cũng hỏi hắn chứ? Nữ
chủ nhân như nàng quá nhàn rỗi rồi. Đó là nữ chủ nhân, việc gì trong nhà nên làm thì cứ tự làm đi.
- Lão gia, lão gia, lão gia! Còn nữa, còn nữa… - Nàng tiếp tục ôm lấy tay hắn nói:
- Ngô quản gia, sau này nữ chủ nhân nói gì thì cứ làm như vậy. Không cần
phải hỏi qua ta. - Bát mỳ của tình yêu đã khiến hắn khó mà từ chối được. Nha đầu này thật biết tính toán, một bát mỳ suông mà có thể đánh bại
hắn, điều gì cũng phải nghe theo nàng. Hắn đang thích ứng với vẻ nữ tính đặc biệt của nàng mà. Đừng mới bắt đầu đã cho hắn tận hưởng nhiều như
thế.
Hắn buộc miệng nói ra một câu mà đã giao toàn quyền cho Long Tiểu Hoa rồi. Ngô quản gia nào dám cãi lời, vội vàng cúi mình đáp:
- Vâng thưa lão gia. Tiểu nhân lập tức sai người đi sắp xếp chỗ ở cho Bạch công tử ạ.
- … Khoan đã. Ngươi quay lại đây. Nói lại câu vừa rồi đi xem nào.
- Tiểu nhân lập tức sai người đi sắp xếp chỗ ở cho Bạch công tử ạ… Lão gia sao thế ạ?
- Long Tiểu Hoa! Ai cho muội chơi trò vượt tường ngay trong nhà ta?
Bạch Phong Ninh nhếch môi. Dường như hắn nghe được tiếng quát của Thập cửu
điện hạ ở phủ Huyên vương. Hắn nhàn rỗi nhấp một ngụm trà nóng. Thời
tiết đã chuyển sang lạnh. Mùa thu ở thành Lâm Dương ngắn hơn ở nước hắn
hay thành Đồng Khê. Thế nên mùa đông cũng đến rất nhanh. Quả không hổ là kinh thành. Thời tiết cũng thay đổi nhanh đến mức khiến cho người ta
trở tay không kịp.
So với tâm trạng còn có thể để ý đến thời tiết của Bạch Phong Ninh, tâm
trạng của Cung Diệu Hoàng lúc này tồi tệ hơn nhiều. Hắn cảm thấy mình
sắp uất ức đến nghẹt thở rồi. Với tính cách của hắn, tình cảnh này không phải là lúc ngồi ở nhà uống trà. Là nam tử hán, hắn phải đi cướp lại
người con gái ấy. Cho dù đó là thê tử của ai, là hoàng thẩm của ai thì
cứ bắt dạy cho một bài học rồi tính.
@STE’NT
Hắn không thể hành sự ôn hòa như Bạch Phong Ninh, đứng dậy vẫy tay tuyên gọi thuộc hạ thân tín vào:
- Hôm nay, các ngươi mau đến phủ Huyên vương đó bắt nha đầu họ Long về
đây cho tiểu vương. - Dám gây chuyện với hắn ư? Hắn phải khiến cho hoàng thúc của mình đi tìm nương tử khắp kinh thành mới được. Hứ!
- Không phải Bạch mỗ đã bảo Cung đại thiếu gia nên bình tĩnh sao?
- Ai tin ngươi chứ? Không phải người đàn bà của ngươi nên đương nhiên
ngươi không lo lắng rồi. - Nam tử như hắn có thể nhẫn nhịn mọi thứ chỉ
trừ có việc nữ nhân của mình bị cướp đi ngay trong tay mình. Huống hồ,
nữ nhân đó còn nói sẽ bảo vệ hắn. Kết quả, người đó chưa bảo vệ được hắn thì đã bỏ theo chồng cũ, quay ngoắt một cái trở thành thẩm thẩm của
hắn. Cuộc chiến cung đình cũng chưa bao giờ biến thành vở hài kịch như
vậy. Nha đầu này dám trêu đùa với cả Diệu tiểu vương gia hắn sao?
- Nếu Bạch mỗ không lo lắng thì sao Bạch mỗ lại mang thanh kiếm nhà họ
Bạch hay tay dâng cho thiếu gia? - Bạch Phong Ninh nhẹ nhàng đẩy thanh
kiếm bạc đó.
Cung Diệu Hoàng liếc nhìn thanh kiếm bạc, cười lạnh lùng đề phòng:
- Hừ! Số lần Bạch thiếu hiệp dùng hai tay dâng tặng thanh kiếm này cho ta còn ít sao? Có lần nào mà không quay ngoắt một cái lại lấy trộm về chứ? - Thập cửu hoàng thúc của hắn có câu nói rất đúng. Bạch Phong Ninh đúng là cao thủ trong việc giở trò.
- Nói cũng phải. Lần này, Bạch mỗ cũng không nói là sẽ không lấy thanh
kiếm về. Chỉ là tạm thời để ở chỗ Cung đại thiếu gia thôi.
- Rốt cuộc ngươi có dự tính gì?
- Bạch mỗ đang đợi một người.
- Long Hiểu Ất ư?
- Thập cửu điện hạ.
- … - Cung Diệu Hoàng nhìn hắn lấy làm lạ. Bạch Phong Ninh cũng không vội vàng. Hắn chỉ nhấp một hớp trà. Cung Diệu Hoàng lập tức cho thuộc hạ
lui ra và đợi Bạch Phong Ninh lên tiếng.
- Chuyện quốc khố trống rỗng bắt đầu từ mười năm trước hay đã từ lâu rồi
vẫn là vết thương trí mạng của triều đình. Diệu vương gia có nghĩ đến
điều này chưa?
Cung Diệu Hoàng không nói gì.
- Thập cửu điện hạ quản lý quốc khố mười năm trước, chỗ nào có vấn đề, ai có vấn đề, điều này hắn rõ hơn ai hết.
Cung Diệu Hoàng thoáng bàng hoàng, hắn lập tức định thần hỏi:
- Mười năm trước, Thập cửu điện hạ làm thâm hụt quốc khố. Thánh thượng
phải thực hiện điều cấm kỵ là