Snack's 1967
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328304

Bình chọn: 8.5.00/10/830 lượt.

- Vương gia hỏi nữ chủ nhân ạ?

- Nữ chủ nhân ư? - Hắn ngạc nhiên nhìn Ngô quản gia đã bị giày vò không

ít. Nữ chủ nhân sao? Hắn còn chưa để nàng làm gì trong phủ đệ này mà

nàng đã tự động thăng cấp cho mình rồi. Nữ chủ nhân… Phì! Cũng chỉ nàng

mới có thể nghĩ ra cách xưng hô vị như vậy: - Cô ấy đâu?

- Nữ chủ nhân bảo tiểu nhân lên danh sách tất cả những người hầu kẻ hạ trong phủ. Bây giờ cô ấy đang học thuộc tên mọi người.

- … - Hắn nhếch môi nở nụ cười. Xem ra nha đầu này cũng không phải là

không có chút tiến bộ nào. Với cá tính lười biếng trước đây thì làm sao

chịu có tâm tư lo chuyện nhà được chứ? Bây giờ lại còn học thuộc tên kẻ

hầu người hạ. Nàng thật sự muốn giành lại tình yêu của hắn sao? Nàng đã

bắt đầu giúp hắn quản lý gia đình, chỉ có điều, quản lý một phủ đệ lớn

thế này không phải là việc gì dễ dàng, hơn nữa còn rất vất vả. Hứng thú

của nàng lại không ở việc này, chắc chỉ mấy ngày, nàng cảm thấy không có gì mới mẻ là lại chán thôi: - Kệ cô ấy đi. Nếu cô ấy mệt thì ngươi giúp cô ấy một chút. Chuyện trong phủ không ai lo chu đáo bằng Ngô quản gia

ngươi đâu.

- Dạ. Tiểu nhân biết rồi ạ.

Hắn dặn dò xong liền đi thẳng đến đại sảnh, đẩy cửa ra thì chỉ thấy kẻ nào

đó đang bò trên chiếc bàn tròn, lắc lư cái đầu ngồi học thuộc tên mọi

người mà không hề biết hắn đã đứng ngoài cửa. Hắn không vội bước vào,

chỉ đứng nhìn nàng chau mày hết sức tập trung. Hắn mỉm cười rồi đặt tay

lên môi. Hỏng rồi. Dường như hắn mừng hơi sớm. Nàng vốn chưa bắt đầu

điều gì cả. Nàng chỉ mới ngồi đó học thuộc tên mọi người mà hắn đã vội

cảm thấy nàng đã đặt hắn ở trong tim, đã coi nơi đây là nhà của phu thê

hai người bọn họ, muốn trở thành người phụ nữ chuyên tâm giúp hắn quản

lý cơ nghiệp trong phủ đệ, không đơn thuần để bản thân được hắn chăm sóc mà chính nàng cũng muốn chăm sóc hắn, những khi hắn mệt mỏi, nàng cũng

có thể là chỗ dựa cho hắn.

Dường như hắn đứng nhìn rất lâu, đến tận khi nàng lật trang giấy thì mới phát hiện ra có người ở ngoài cửa. Nàng ngước mắt lên nhìn, vội vàng nhảy

xuống ghế, chạy về phía hắn, nở nụ cười:

- Huynh về rồi.

Hắn nhìn khuôn mặt hớn hở khó hiểu, nghe giọng nói khó hiểu thì im lặng

định đến thư phòng xem sổ sách, tối nay sẽ không về phòng ngủ nữa.

- Này! Sao huynh vừa nhìn thấy tôi lại xoay người bỏ đi thế?

- … - Vớ vẩn! Không bỏ đi thì làm gì? Hắn sợ câu tiếp theo hắn sẽ yếu

đuối mà buột miệng nói: “Được rồi. Muội đã giành được tình yêu của ta.

Tối nay, chúng ta sẽ động phòng”.

Cái câu nói vô sỉ lại không có tiền đồ đó, hắn không định sẽ vội vã nói ra

lúc này. Trong ngày đầu tiên, nàng xoay xở giành lại tình yêu của hắn,

hắn còn chưa hưởng thụ được gì nhiều.

Long Tiểu Hoa vừa thấy hắn có vẻ không muốn vứt bỏ mình, liền lao như bay đến ôm lấy cánh tay hắn:

- Lão gia, tối nay, lão gia muốn ăn gì?

- … - Có thể chọn ăn nữ nhân không? Khoan đã: - Muội gọi ta là gì?

- Lão gia.

- … - Rốt cuộc nàng tìm ở đâu ra cái cách xưng hô khiến người ta thảm bại thế này chứ?

- Trước mặt người ngoài, huynh là lão gia của tôi. Nghe có vẻ rất tôn

trọng phu quân đúng không? Có phải là làm cho huynh rất hãnh diện không? - Nàng tự hào vỗ ngực. Đàn ông rất yêu thể diện mà. Nàng lại rất hiểu

điều đó: - Huynh tròn mắt gì thế?

- … - Vì hắn chưa đến ba mươi mà đã thăng cấp thành “lão gia” rồi nên hắn mới thế. Nhưng lão gia cũng tốt, nữ chủ nhân cũng tốt. Tùy nàng vậy.

- Lão gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của thiếp. Tối nay, lão gia muốn ăn gì?

- … Muội cảm thấy lão gia nên ăn gì?

- Ồ! Mì suông nhé. - Tạm thời chỉ biết nấu mỗi món đó, không biết liệu có thể giành được tình yêu của hắn không?

- Tùy muội. - Dù sao cũng làm lão gia rồi, ăn thêm một bát mỳ suông khó nuốt cũng chẳng sao? Cũng đủ bất tài mà.

Sau đó, trong phủ đệ của Huyên vương gia, một đêm gió nhẹ, vì chủ nhân

Vương gia quản lý bộ Hộ mà phải ăn mỳ suông, họ làm kẻ dưới đương nhiên

là không có lý do gì để ăn ngon hơn chủ nhân rồi. Quốc khố lại gặp khó

khăn ư? Đến cả Vương gia cũng phải ăn mì suông.

Thập cửu điện hạ cũng tốt, Long Hiểu Ất cũng tốt. Tình yêu dành cho món mỳ

suông đều sâu đậm. Hắn cầm đũa lên ăn mỳ. Long Tiểu Hoa vẫn ngồi bên

cạnh. Nhiều lúc nam nhân rất dễ hài lòng với những gì mình có, chỉ cần

có đồ ăn, bên cạnh có nữ nhân, có gia đình là đủ. Thế nhưng, nếu tiểu

thê tử của nam nhân ấy đừng có cứ lúc người ta ngồi ăn là lại huyên

thuyên thì càng tốt hơn:

- Lão gia, lão gia! Hôm nay, tam huynh của lão gia gửi thiệp mời chúng ta đến dự tiệc. - Nàng ngồi trên ghế nhưng tỳ nửa người lên cánh tay hắn,

nghiêng đầu nói với hắn.

- Ừm.

- Ừm là đi hay không đi?

- Tùy muội.

- Sao có thể tùy thiếp được? Lão gia là trụ cột gia đình. Nhưng chuyện lớn đều do lão gia quyết định mà.

Chuyện lớn ư? Chuyện gì vậy? Đến nhà Tam ca dự tiệc sao? Đây mà coi là chuyện

lớn à? Từ khi hắn về kinh thành, ngoài vào cung và về phủ ra thì chỉ thi thoảng rảnh rỗi mới đến trà quán xem vở Võ Tòng đánh hổ, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca mời, hắn đều chẳng quan tâm.

- Ta quyết định ư? Được rồi. Vậy thì không đi. - Có thời gian