
h đủ nhân khí thì sẽ quay lại công ty mẹ ở thành phố A tiếp nhận tập đoàn Chính Uy. Em cho rằng trong lòng chủ tịch đang tính toán
gì hả?”
Tô Tiểu Mộc nghiến răng, lạnh lùng đáp: “Chị đừng nói
nữa, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng loại người như chị? Chị Hà, xin chị nhớ kỹ cho, Hạ Hà Tịch là chồng tôi!”
Câu này như chọc giận Hà
Kiến Vũ, chị ta bèn thay hành động dịu dàng bằng cách kéo mạnh cổ áo bà
mối, nói: “Em vẫn chưa tỉnh lại sao? Thân phận của Hạ Hà Tịch ở tập đoàn Chính Uy không phải là con nuôi, mà là con rể! Còn thân phận của em với nhà họ Mục… Em thấy anh ta tiếp cận em là tình cờ thật sao?”
Câu nói cuối cùng khiến bà mối rơi thẳng vào hầm băng
———Tôi là đường phân cách tiếp tục nghỉ ngơi giữa màn———–
Khi Hạ Hà Tịch về nhà, mặt trời đã ngả về hướng tây. Phòng khách không bật
đèn, cả căn phong được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng mờ nhạt khiến
căn phòng có chút cảm giác cô đơn. Con cáo họ Hạ kia đi vòng quanh nhà,
cuối cùng, anh tìm thấy bà mối đang cuộn tròn trong phòng ngủ, gương mặt ướt đẫm, hai mắt nhắm chặt, môi dưới cũng bị cắn cho rớm máu.
Hạ Hà Tịch vén sợi tóc dính trên mặt bà mối, còn chưa kịp lên tiếng, cô đã mở đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nghẹn ngào: “Con cáo họ Hạ kia, em tới
tháng rồi.”
“…”
Chuyện này với bà mối đúng là một cú
đánh, tuy không nguy hiểm nhưng cũng đâm vào tim! Từ lúc Hạ Hà Tịch xuất viện, Tô Tiểu Mộc vẫn cân nhắc bỏ chút thời gian tới bệnh viện kiểm tra xem có thật hay không. Dù không chắc chắn lắm, nhưng tin tức vẫn bay
rất nhanh tới tai mợ hai. Bà gọi điện thoại tới lảm nhảm một hồi, bà mối hiếm hoi lắm mới có một lần ngoan ngoãn ngồi nghe, cất hết giày cao
gót, cà phê, trà hoa quả thích nhất cũng bỏ hẳn, ngay cả lên mạng cũng
hạn chế, chỉ sợ phải tiếp xúc với phóng xạ.
Hạ Hà Tịch hiểu, dù
bà mối không nói ra miệng, nhưng thực ra trong lòng còn hồi hộp về sinh
mệnh bé nhỏ này hơn cả anh, đặt mua mấy cuốn sách về chuyện sinh con
trên mạng là bằng chứng rõ ràng nhất. Nhưng khi hai người đang hồi hộp
chờ đón đứa bé này, kinh nguyệt lại cuồn cuộn kéo tới để nói cho hai
người biết rằng, không hề có. Thế này có là ai thì cũng không chịu nổi.
Ở lễ cưới Ninh Nhiên, bà mối bị Hà Kiến Vũ đả kích như thế, về nhà thay
quần áo xong thì hoàn toàn đổ gục, không đứng lên nổi. Nhìn Tô Tiểu Mộc
đáng thương, Hạ Hà Tịch cũng trở nên luống cuống.
Rót sữa pha
mật ong, chuẩn bị túi nước nóng nhét vào trong chăn, Hạ Hà Tịch vỗ vỗ
đầu bà mối: “Đừng có cuộn người lại, dậy rửa mặt đi.”
Bà mối lắc đầu, khẽ cắn lên cánh tay Hạ Hà Tịch. Nhớ tới lần đầu tiên có tháng, cô cũng đau tới chết đi sống lại thế này, nhưng lại ngại không nói cho
Ninh Nhiên biết, về nhà phải giả vờ mạnh mẽ để mọi người không phải lo
lắng, giờ vất vả lắm mới tìm được cơ hội để có thể yếu đuối, tìm được
người để có thể tỏ ra mềm yếu mà không phải giấu giếm trước mặt anh, tại sao lại bỏ qua cơ chứ? Tới giờ phút này, Tô Tiểu Mộc mới hiểu ra tác
dụng đích thực của các ông chồng, không phải quét thẻ, cũng không phải
làm ấm giường, mà là khi cảm thấy đau thương có thể giở trò làm nũng, mà anh ấy chỉ có thể bó tay với bạn.
Sau khi in một hàng dấu răng
trên tay Hạ Hà Tịch, bà mối thấy bụng mình không còn đau như trước nữa,
cô chán nản nói: “Bên ngoài lạnh lắm, em không muốn dậy.”
Con
cáo họ Hạ thở dài nhưng trong mắt tràn ngập ý cười: “Thế anh lấy khăn
nóng cho em nhé, đêm nay gọi thức ăn ở ngoài, anh hầm ít canh cho em
uống nhé?”
Tô Tiểu Mộc rất hài lòng với quyết định của chồng,
dịch sang một chút rồi vỗ vỗ lên giường: “Không vội, anh lên đây để em
ôm chút đi.”
Hạ Hà Tịch dở khóc dở cười, đành bó tay với bà mối
hiếm khi giở trò làm nũng. Anh cởi áo khoác, bỏ giầy ra rồi leo lên
giường ôm cô. Bà mối dụi dụi vào lòng con cáo họ Hạ, mùi hương nam tính
quen thuộc bao phủ lấy cô xen lẫn mùi nước hoa Cổ Long. Cô vùi đầu vào
ngực anh, ôm túi chườm trên bụng, trong thoáng chốc, cô thấy ấm áp tới
tận đáy lòng, không còn khó chịu nữa, mà rất thỏa mãn.
Hạ Hà Tịch chỉnh lại chăn cho hai người, hôn lên trán cô, hỏi: “Tốt hơn chưa?”
“Ừm…” Tô Tiểu Mộc khẽ đáp, thò nửa cái đầu ra, chớp chớp đôi mắt đen láy,
cười nói: “Hạ Hà Tịch, em đã từng kể chuyện nhà em cho anh nghe chưa?”
Hạ Hà Tịch hoảng hốt nửa giây, rồi hờ hững lắc đầu. Tô Tiểu Mộc thấy vậy
thì lại cúi xuống, hai tay ôm lấy anh, lại hỏi: “Anh có muốn nghe
không?”
“Nếu cô Hạ bằng lòng kể, anh Hạ xin được lắng nghe.” Đây lần đầu tiên bà mối nhắc tới chuyện gia đình, Hạ Hà Tịch đổi tư thế
để vợ mình nằm thoải mái hơn rồi mới nghe cô chậm rãi kể: “Em vừa sinh
ra đã mang họ mẹ, họ Tô. Lúc còn nhỏ, em vẫn nghĩ cậu hai, mợ hai mới là bố mẹ mình vì từ nhỏ em đã sống ở nhà họ Tô. Tới tận khi năm sáu tuổi,
em mới được gặp người mà mình gọi là mẹ đẻ.”
Bà mối hít một hơi
thật sâu, nhắm mắt nói: “Bà ấy đúng là một người phụ nữ rất xinh đẹp,
chỉ tiếc là trừ vẻ ngoài ra, đầu óc bà ấy không được tốt đẹp cho lắm. Dù em chưa bao giờ nhắc tới, nhưng có lẽ anh cũng đoán được rồi, em là con riêng của bà ấy và nhân tình. Ừm…, theo cách nói