
nhưng khóe miệng lại thoáng nhếch lên. Có lẽ
trong lòng Ninh Nhiên, sự xuất hiện của cô hôm nay là khiêu khích, là cố ý làm anh khó chịu. Nhưng chỉ mình bà mối mới hiểu, dù cho mối tình ấy
kết thúc như thế nhưng cô vẫn không thể gạt bỏ hết những năm tháng thiếu niên có Ninh Nhiên bên cạnh, không thể quên nỗi sợ hãi khi phải đối
diện với việc bị cưa chân và cả sự an ủi của Ninh Nhiên.
Khi ấy, bệnh viện sắp làm phẫu thuật mổ xương cho bà mối, nếu xương bị hoại tử
thì phải cưa chân trái. Trước khi phẫu thuật, lớp trưởng ngoan – học
sinh gương mẫu Ninh Nhiên chưa bao giờ tới muộn về sớm, tự nhiên lại
trốn học tới thăm cô. Rõ ràng, cậu bé ấy còn luống cuống hơn bất cứ ai,
nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Tiểu Mộc, em biết không, sự may mắn và
xui xẻo của một người đều có giới hạn cả đấy. Em xem, lần này em bị tai
nạn…là đã dùng hết sự xui xẻo của kiếp này rồi. Thế nên em phải tin
rằng, sau này, em sẽ chỉ còn lại may mắn thôi. Thế nên… chắc chắn em
không bị cưa chân đâu, em phải cố gắng lên…”
Bà mối suýt bật khóc: “Sao em cố gắng được, em bị gây mê thì làm sao mà biết được.”
Ninh Nhiên nắm tay cô thật chắt, cũng không biết rốt cuộc là đối phương đang run hay mình đang run: “Kệ, dù sao em cũng phải cố gắng nhé! Có chuyện… không phải ai cũng nói em… em thích anh sao? Nếu em phẫu thuật thành
công, anh cho phép em thích anh…”
Đây là “điều may mắn” đầu tiên bà mối nhận được sau lần tai nạn ấy. Đúng là thiêng, từ đó cuộc đời bà
mối luôn gặp may mắn, thuận buồm xuôi gió. Chỉ đáng tiếc, chúng ta hoạn
nạn có nhau, nhưng không thể cùng nhau hưởng hạnh phúc. Trong những năm
tháng đẹp nhất của cuộc đời, bà mối đã mất Ninh Nhiên. Nhưng dẫu là như
thế, yêu rồi hận, đã đau, đã khóc đủ rồi, cô vẫn không thể xóa đi hình
ảnh Ninh Nhiên như cắt bỏ khối u ác tính trong đầu, ký ức tuyệt vời vẫn ở đấy. Hôm nay, cô chỉ tới chúc mừng anh với tư cách một người bạn cũ mà
thôi.
Có khi, mất đi không hẳn vì bạn không đủ xuất sắc, không
nỗ lực hết mình. Nói theo kiểu cứng nhắc nhất thì là hai người có duyên
mà không có phận. Nói theo cách lãng mạn nhất, thì thứ bạn đang có được
còn tốt hơn. Hạ Hà Tịch, nhất định là cái “còn tốt hơn” ấy. Nghĩ tới
đây, Tô Tiểu Mộc đang rưng rưng nước mắt bỗng mỉm cười ngọt ngào, trong
lòng cô cũng thầm nói với bóng người đã đi xa: “Chúc mừng anh!”
Sầu khổ xong xuôi, bà mối thở phào một cái. Vừa lau nước mắt vừa bước xuống lầu để rời khỏi đây, nhưng quay người lại mới phát hiện trước mặt mình
có một tờ khăn giấy
Bàn tay ấy, chủ nhân của nó phải là người xinh đẹp, lộng lẫy, hoặc là người dịu dàng, thông minh.
Dưới ánh nắng ấm áp, bà mối ngồi sóng vai bên Hà Kiến Vũ. Hà Kiến Vũ nhìn
đôi mắt vẫn còn đỏ của Tô Tiểu Mộc, mỉm cười nói: “Đã bao nhiêu năm rồi
mà em vẫn không thay đổi, ngoài miệng thì rõ ràng đâu ra đấy, thực ra
thì mềm lòng chẳng ai bằng.”
Bà mối quay đầu lại nhìn gương mặt
xinh đẹp ấy, cau mày nói: “Đừng giả vờ hiểu tôi. Dù tôi có nói một đằng
nghĩ một nẻo với Ninh Nhiên, nhưng với chị thì không như thế. Tôi thật
lòng hi vọng chị mãi mãi biến mất, mãi mãi không có quan hệ với nhà họ
Tô, với anh cả.” Uống cạn ly nước lọc, Tô Tiểu Mộc dúi mạnh cái ly giấy
vào tay Hà Kiến Vũ, nói: “Cảm ơn ly nước của chị, tôi uống xong rồi, tôi đi đây.”
Quay người đi chưa được hai bước, Tô Tiểu Mộc nghe
thấy giọng nói của Hà Kiến Vũ vang lên ở phía sau: “Tại sao hôm nay Hạ
Hà Tịch không tới?” Vừa nghe câu ấy, bước chân mạnh bạo của Tô Tiểu Mộc
bỗng ngừng lại. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Hà Kiến Vũ ở đằng sau:
“Có phải anh ta nói với em là công ty có việc không? Tiểu Mộc, em nghĩ
kỹ đi, nếu thật sự có chuyện lớn cần anh ta đích thân đến giải quyết thì chị có thể tới đây tham dự lễ cưới không?”
Bà mối chậm rãi quay người lại, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Rốt cuốc chị muốn nói gì?”
Hà Kiến Vũ cúi mặt, cặp mi dài phủ xuống. Chị ta im lặng một lát, dường
như đang đắn đo không biết nên nói thế nào, lát sau mới nói từng chữ
một: “Buổi sáng chị nhận được tin, con gái chủ tịch Mục Chính Uy của tập đoàn Chính Uy, Mục Quả, hôm nay đã bay tới thành phố C.”
Nghe
thế, Tô Tiểu Mộc kinh ngạc tới nỗi hồi lâu vẫn không nói nên lời. Cô còn nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, trong xe ô tô, Hạ Hà Tịch nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Quả Quả… là con gái của gia đình nhận nuôi anh, anh vẫn coi
cô ấy là em gái…”
Trong thoáng chốc, cảm giác nghẹt thở ùn ùn
kéo tới. Lẽ ra cô phải nhận ra từ lâu, Hạ Hà Tịch làm việc ở tập đoàn
Chính Uy, tuổi còn trẻ mà đã leo tới vị trí như hiện nay, nếu không có
gia thế, anh dựa vào cái gì chứ? Nhưng mỗi lần nghĩ tới hai chữ Chính
Uy, bà mối lại muốn lảng tránh. Cô không muốn nhớ lại những chuyện không tốt đẹp kia. Thế nhưng… đi một vòng lớn như thế, cô vẫn không thể thoát ra được.
Hà Kiến Vũ cong môi, nắm lấy vai Tô Tiểu Mộc, cố gắng
để bình tĩnh: “Tiểu Mộc, em hãy nghĩ xem, Hạ Hà Tịch dựa vào thân phận
con nuôi của chủ tịch sao có thể hô phong hoán vũ ở Chính Uy được? Thành phố C chẳng qua chỉ là một viên đá lót đường cho anh ta thôi; tới khi
anh ta đã tíc