
Hà
Tịch gật đầu: “Thế nên anh làm việc trong tập đoàn Chính Uy bao nhiêu
năm qua, nói là trả ơn nuôi dưỡng cũng được, mà bảo là trả mối thù phá
hoại gia đình cũng xong. Anh không nợ nhà họ Mục gì nữa, bọn họ cũng
không còn nợ anh. Từ giờ trở đi, anh chỉ muốn sống những ngày tháng yên
bình với em.”
“Thế nên sau khi từ Đức trở về, anh không quay lại thành phố A, mà tới định cư ở thành phố C sao?”
Nghe vậy, Hạ Hà Tịch nhìn bà mối. Nếu nói cho cô ấy biết, khi ấy, mình quyết định đến thành phố C, ngoài những ký ức tuyệt vời trong hai năm rưỡi ở
nơi đây, còn vì muốn gặp cô nhóc khí thế bừng bừng năm đó, liệu cô có
kiêu ngạo tới nỗi vểnh đuôi lên tận trời không?
Tô Tiểu Mộc thấy Hạ Hà Tịch không trả lời, khua khua tay trước mặt anh mấy cái, rồi gắt lên: “Nghĩ gì thế hả?”
Hạ Hà Tịch dịu dàng nhìn cô, trêu chọc: “Anh đang nghĩ, người ta vẫn bảo
là thuyền theo lái, gái theo chồng, nếu sau này anh không có việc làm,
thì em phải nuôi anh đấy nhé!”
Bà mối: “…” Cái đồ khốn bám váy vợ này! Mấy hôm sau, Hạ Hà Tịch gửi đơn xin nghỉ việc lên công ty mẹ. Dù vẫn
chưa nhận được câu trả lời, nhưng lấy cớ “sau tai nạn cơ thể vẫn chưa
hồi phục hoàn toàn” bắt đầu nghỉ phép dài hạn.
Một viên đá làm
nổi lên bao làn sóng. Mọi người trong công ty bàn tán xôn xao. Từ “cuộc
hôn nhân giữa phò mã tương lai và Mục Quả bất thành” đến “Hà Kiến Vũ
thâm hiểm độc ác, vụ tai nạn ô tô của Tổng giám đốc Hạ là do chị ta
làm”… giả thuyết nào cũng có. Đúng lúc ấy, thân phận của Hà Kiến Vũ cũng dần được công khai…
Mọi người đều biết, tuy tập đoàn Chính Uy
do một tay Mục Chính Uy gây dựng lên, nhưng vị cổ đông lớn nhất lại là
em trai của ông ta, Mục Chính Thuần. Giờ công ty càng ngày càng phát
triển, mâu thuẫn giữa hai anh em họ cũng ngày một dâng cao. Thị trường ở thành phố C nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, tóm
lại, đây là một miếng thịt béo bở. Miếng thịt này, cả hai anh em nhà họ
Mục đều muốn giành lấy. Vậy là Mục Chính Uy phái “rể hiền” tới bảo vệ,
còn Mục Chính Thuần thì cử cô tình nhân bé nhỏ của mình tới phá hoại.
Cô tình nhân này chính là Hà Kiến Vũ. Phần lớn người trong công ty biết
thân phận của Hà Kiến Vũ như thế đều tỏ vẻ khinh thường. Nhưng nghĩ khi
Hạ Hà Tịch rời đi, cả công ty sẽ do Hà Kiến Vũ tiếp quản, ai cũng bất
an, không ai dám lỡ lời, tất cả đều im lặng quan sát động tĩnh.
Một ngày trước khi Hạ Hà Tịch nghĩ dài hạn đã bàn giao lại công việc cho Hà Kiến Vũ. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Hạ Hà Tịch ngồi trên
ghế xoay, vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn Hà Kiến Vũ đang ngồi phía đối
diện.
Anh hừ mũi, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ ôn hòa giả dối: “Sau khi tôi đi, có lẽ không lâu sau Phó tổng giám đốc Hà sẽ chuyển từ phó
sang tổng. Tôi chúc mừng cô trước.”
Hà Kiến Vũ mặc đồ công sở,
trang điểm kỹ càng, cô ta nghe thế mà không hề vui vẻ, trái lại, còn
nheo mắt, gằn từng chữ: “Anh cố ý.”
Hạ Hà Tịch nhướn mày, vẫn giữ vẻ mặt vô tội: “Tổng giám đốc Hà có ý gì, tôi không hiểu.”
Hà Kiến Vũ nghiến răng: “Buổi chiều hôm Tổng giám đốc Hạ đệ đơn xin nghỉ
dài hạn, tôi nhận được đơn xin nghỉ việc của trưởng bộ phận thị trường
và ba nhân viên cấp dưới khác. Hôm nay, thư ký An Địch của anh cũng nộp
đơn xin nghỉ việc. Tôi muốn xin Tổng giám đốc Hạ tiết lộ một chút, anh
còn chuẩn bị đưa những ai theo nữa.”
Hạ Hà Tịch lắc lắc đầu, làm như không để tâm tới lời của Hà Kiến Vũ, mãi sau mới thản nhiên “ừ” một tiếng: “Trưởng bộ phận thị trường và ba nhân viên cấp dưới trong lúc
bắt đầu dự án mới thì vô cớ xin nghỉ. Còn An Địch lại là người đồn thổi
về cuộc sống cá nhân của Phó tổng giám đốc Hà ở công ty. Những người này đều đắc tội với cô. Có cái gọi là một đời vua, một đời thần, bọn họ sợ
khi cô lên đài sẽ sa thải họ, nên xin nghỉ trước cũng không có gì lạ.”
Hà Kiến Vũ phá lên cười: “Hạ Hà Tịch, anh cho rằng tôi là Tiểu Mộc sao?
Tôi sẽ ngây thơ để anh quay như dế sao?” Hà Kiến Vũ vừa nói vừa đưa tờ
giấy trong tay ra, đẩy tới trước mặt Hạ Hà Tịch, lạnh lùng nói:
“Cách đây vài năm, khi còn ở Đức anh đã đăng ký thành lập công ty Đinh Thịnh, điều khiển từ xa. Sau khi quay về thành phố C, anh lại lợi dụng quyền
lực có trong tay để hợp tác các công trình với công ty Đinh Thịnh. Anh
công tư lẫn lộn, trộm cắp tài nguyên của tập đoàn. Bỏ qua những thứ này, tôi chỉ hỏi anh, năm ấy thành lập Đinh Thịnh, mấy triệu lệ phí, anh lấy ở đâu ra? Tôi còn nhớ, tiền lương của Tổng giám đốc Hạ khi ấy không đủ
để chi ra ngần ấy tiền mà?” Nghe Hà Kiến Vũ nói thế, ánh mắt sắc bén của Hạ Hà Tịch lóe lên rồi tắt ngấm, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Anh lạnh lùng nhìn Hà Kiến Vũ, im lặng không nói câu nào. Hà Kiến Vũ thấy vậy
thì khóe miệng cong lên: “Hạ Hà Tịch, mấy năm nay anh cứ lượn qua lượn
lại giữa Jamie và Mục Quả, lợi dụng tình cảm của họ, nếu như Tiểu Mộc
biết tiền vốn ban đầu của Đinh Thịnh là dựa vào cuộc hôn nhân với Jamie
mà có, nó sẽ nghĩ thế nào?”
Câu cuối cùng đã chọc giận Hạ Hà
Tịch. Cái nhìn sắc bén lại hiện lên, Hạ Hà Tịch nhìn đối phương, lạnh
lùng nói: “Tôi cảnh cáo cô, đừng quấy r