
Tô Tiểu Mộc còn độc ác, xấu xa hơn, một cuộc điện thoại cũng không
thèm gọi tới.
Trong tình cảm, lúc nào cũng có một bên mạnh, một
bên yếu, một bên cao, một bên ngẩng đầu nhìn theo người kia mà cư xử.
Đêm thứ hai trong bệnh viện, Hạ Hà Tịch đột nhiên lên cơn sốt cao. Trong lúc mê man thì nhìn thấy bà mối ôm bình giữ nhiệt đứng trước giường
bệnh, nheo mắt cười, vươn tay ra nói: “Canh bí hầm giúp giải nhiệt nhà
họ Tô nấu đây, già trẻ đều thích, hai mươi tệ một bát!”
Hạ Hà
Tịch giật mình, nắm lấy tay cô không chịu buông, lẩm bẩm kêu: “Nhóc…”
Kết quả là đối phương ho khan một tiếng. Nhìn kỹ lại, cô nhóc nhà mình
đã mọc râu, đeo kính lão, mặt mày nghiêm túc nói với Tô Cẩm Trình đang
đứng phía sau: “Vết thương không nhiễm trùng, chắc là do bị lạnh. Cậu
cũng nên báo cho người nhà bệnh nhân đi, cậu cũng phải đi làm, không thể cứ chạy qua chạy lại giữa hai khoa được.”
Sau khi bác sĩ đi, Tô Cẩm Trình lặng lẽ rút di động của mình ra, vỗ vỗ lên vai Hạ Hà Tịch, tỏ vẻ “tôi không thấy gì đâu nhé” rồi ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại, Hạ
Hà Tịch quyết tâm lấy di động của mình ra, tay hơi run run bấm số điện
thoại của bà mối. Anh nghĩ, có giận dỗi thế nào đi chăng nữa thì chắc
cũng hết rồi chứ? Tô Tiểu Mộc không phải loại công chúa đỏng đảnh, cô ấy là người hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, đã ba ngày hai đêm rồi, có sao thì
cũng… kéo mình ra khỏi danh sách đen rồi chứ nhỉ?
Hoang mang,
thấp thỏm gọi điện thoại, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nữ quen
thuộc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” Hà Hạ Tịch không thể tin nổi, cầm di động của Tô Cẩm Trình đang để cạnh gối lên, gọi đến số điện thoại đã thuộc lòng, là tiếng chuông báo hiệu
cuộc gọi đang được kết nối.
Hạ Hà Tịch: “…”
Thế nên khi
Jamie được Tô Cẩm Trình dẫn vào phòng, được chứng kiến một cảnh tượng
làm rung động lòng người, anh chàng đẹp trai, phong độ, lịch lãm Hạ Hà
Tịch đang vò đầu bức tóc, điên cuồng đập điện thoại lên thành giường.
Hai người im lặng mất mấy giây, Tô Cẩm Trình mở miệng trước: “Hạ Hà
Tịch, cậu làm gì đấy?”
Jamie bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Anh ấy đang giận dỗi đập điện thoại, mắt anh mù à?”
Tô Cẩm Trình cười nhạt với Jamie, đẩy kính lên, nói: “Nhưng cái cậu ấy đập là di động của tôi. Cám ơn!”
Bà mối không biết tâm trạng ba ngày nay của ai đó, nhưng vào giờ phút này
vẫn không nhịn được cười. Hạ Hà Tịch thấy vậy thì trợn mắt giận dữ, muốn hét mà không thể hét lên được. Càng nghĩ càng ấm ức, càng nhịn càng đau khổ, cuối cùng, ông chồng đang ấm ức nào đó quay mặt đi, không thèm
nhìn bà mối nữa.
Bà mối bị cái tính trẻ con bất thường của anh
chọc cười, quay mặt anh lại, giơ tay đầu hàng: “Em giơ cờ trắng rồi, em
xin nhận lỗi với anh Hạ thân yêu có được không? Nhưng chuyện di động
này… em không cố ý, thật đấy!
Lúc ấy, hai người chiến tranh
lạnh. Bà mối vì chuyện vợ cũ của chồng mà bực bội với Hạ Hà Tịch. Hôm
thứ Tư thì bị chuyện “có thể có tin vui” dọa tới nỗi toát mồ hôi lạnh.
Tâm trạng xấu cứ tích lại, bèn đưa thẳng Hạ Hà Tịch vào danh sách đen.
Đây vốn chỉ là xúc động nhất thời, kéo anh ấy ra khỏi đó cũng là chuyện
sớm muộn thôi. Nhưng hai hôm sau, bà mối bận rộn quay cuồng để tổ chức
Party độc thân, trưởng phòng Liêu cũng sợ cô chưa đủ bận nên quăng thêm
cho một đống việc. Chạy qua chạy lại, Tô Tiểu Mộc quên bẵng mất chuyện
này.
Nói đến đây, bà mối đột nhiên nhớ ra một câu nói của đồng
nghiệp: “Trí nhớ của người có bầu sẽ giảm sút.” Gương mặt bỗng chốc
trắng bệch, bà mối chân thành nhìn Hạ Hà Tịch, đang định nói gì đó thì
thấy sắc mặt đối phương còn trắng hơn mình gấp mấy lần, trên trán cũng
lấm tấm mồ hôi.
Bà mối hoảng hốt kêu lên: “Anh sao thế?”
Hạ Hà Tịch nghiến răng nói: “Không sao…”
“Rốt cuộc là làm sao?”
Hạ Hà Tịch nhắm mắt: “Hình như mới nãy đập di động quá sức, vết thương lại nứt ra rồi.”
Bà mối: “…” Lúc này mình có thể nói gì sao?
————————- Tôi là đường phân cách vết thương lành lại————————
May mắn trong xui xẻo là, chỉ khâu vết thương của Hạ Hà Tịch không bị đứt, y tá xử lý đơn giản rồi đi.
Xui xẻo trong may mắn là, người tới cùng cô y tá khi ấy là ông anh hai Tô Cẩm Trình và… một tập hóa đơn.
Tô Cẩm Trình khoanh tay trước ngực nhìn đôi vợ chồng trẻ, đã đến lúc tính
nợ rồi: “Hai vợ chồng đã làm lành rồi hả? Làm lành rồi thì thanh toán
hóa đơn đi chứ!”
Bà mối trân trối nhìn tập hóa đơn anh hai vừa đưa, tặc lưỡi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tiền viện phí, thuốc men của Hạ Hà Tịch đều do anh trả.” Tô Cẩm Trình nói,
rồi rút chiếc di động đã bị nứt màn hình ra nói tiếp: “Cùng với tiền
viện phí, đền cho anh cái này nữa.”
Bà mối: “…”
Tiễn anh hai và y tá đi rồi, hai vợ chồng mới có thời gian rảnh ngồi nói chuyện. Bà mối cầm chiếc di động đã bị nứt màn hình và tập hóa đơn ngồi trước
mặt Hạ Hà Tịch, vẻ mặt ngơ ngác. Hạ Hà Tịch thấy vậy liền giải thích:
“Di động của cậu ấy là do anh…”
Câu “là do anh không cẩn thận
làm rơi” còn chưa kịp nói ra, bà mối đã nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Em
biết rồi, là anh đập, Jamie đã nói với em rồi.”
Nghe tới câu
cuối cùng, Hạ Hà