
n đã lành hẳn rồi,
kiểm tra không thấy dấu hiệu chấn thương sọ não. Một thời gian nữa chân
cũng…”
“Anh đang hỏi em đấy!” Hạ Hà Tịch giận dữ ngắt lời Tô
Tiểu Mộc, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Tại sao lâu thế rồi em mới xuất
hiện?” Giọng nói nhẹ nhàng không thể hiện tâm trạng, nhưng ngay cả Hạ Hà Tịch cũng thấy mình như một ông chồng hờn dỗi, tự nhếch môi chế giễu
mình. Hóa ra đụng phải bà mối, người luôn giả bộ bình tĩnh trước mặt
người khác như anh cũng không thể chịu nổi một đòn như thế!
Né
tránh ánh mắt của Hạ Hà Tịch, bà mối chớp mắt giải thích: “Em vừa mới
biết anh bị tai nạn giao thông…” Thấy Hạ Hà Tịch vẫn im lặng, bà mối tặc lưỡi, nguyền rủa ông anh hai đền ngàn lần rồi mới tiếp tục nói: “Em
nghĩ anh hai chỉ gọi điện để nói đỡ cho anh, thế nên em…em vẫn…” Nói
được một nửa, bà mối líu lưỡi. Đến cô cũng không thể tin nổi cái cớ này, phải nói với Hạ Hà Tịch thế nào đây?
Bà mối ngừng lại, im lặng
nhìn Hạ Hà Tịch. Anh nheo mắt, hờ hững hỏi: “Tô Tiểu Mộc, nếu anh không
xảy ra tai nạn thì sao? Có phải cả đời này em sẽ không liên lạc với
anh?”
Tô-Tiểu-Mộc, bà mối thầm đọc ba chữ tên của mình. Hình như từ lúc quen Hạ Hà Tịch tới nay, chưa bao giờ bà mối nghe thấy anh gọi
tên mình xa lạ như thế, lạnh nhạt như thế! Nghĩ lại, bà mối thấy thật
buồn cười, đây có phải đóng phim truyền hình đâu, sao phải diễn tình sầu đau khổ như thế chứ? Khẽ hừ một tiếng, nhìn vào ánh mắt làm tổn thương
người ta của Hạ Hà Tịch, bà mối cũng lạnh nhạt nói: “Được, dù em tới
muộn là có lỗi, nhưng chỗ anh bị thương là chân chứ không phải tay, em
không gọi điện cho anh thì anh cũng không gọi cho em được một lần à?”
Nói xong, Tô Tiểu Mộc nhìn sắc mặt của Hà Hà Tịch đang từ từ chuyển sang vẻ giận dữ, giọng khàn khàn nói: “Anh gọi điện thoại? Gọi điện thoại cho
em?” Hạ Hà Tịch vừa nói vừa cười lạnh lùng, giật chiếc điện thoại di
động ra ném vào tường, anh gào lên giận dự: “Em cho rằng anh không gọi
mẹ gì à? Em cho anh vào danh sách đen cơ mà!”
Nghe xong, bà mối
thoáng giật mình, lại giật mình cái nữa, cuối cùng không nén nổi cười.
Khi biết tại sao đồng chí Hạ lại giận dỗi, bà mối nghĩ, có nên nói cho
anh ấy biết, mình hoàn toàn quên mất chuyện ấy? Nhưng với Hạ Hà Tịch,
liệu chuyện đó có… càng làm anh đau đớn hơn không? Từ nhỏ Hạ Hà Tịch đã được bố mẹ dạy phải lễ phép, lịch sự, phải biết tôn sư trọng đạo, không mắng chửi, ngay cả những từ mang nghĩa xấu như “đồ
ngu”, “đồ ngốc” cũng không nên nói… Sau này, vì gia đình xảy ra chuyện,
Hạ Hà Tịch càng học được cách ăn nói cẩn thận, vui buồn không thể hiện
ra mặt, theo cách nói của thư ký An Địch thì: “Tổng giám đốc Hạ có giận
thế chứ giận nữa cũng có thể mắng cô té tát từ đầu tới chân mà không cần nói bậy.”
Nhưng hôm nay, trước mặt bà mối, Hạ Hà Tịch không
kiểm soát được tâm trạng của mình nữa, mắng to “mẹ nó”. Vừa thở hổn hển
vừa nhìn Tô Tiểu Mộc, cuối cùng Hạ Hà Tịch mới hiểu tại sao nhiều người
thích chửi bậy thế, hóa ra chửi bậy có thể giải phóng những bí bách
trong lòng. Nếu… anh không làm thế, anh sợ mình sẽ lôi bà mối cùng chết
chung thật mất.
Đúng vậy, nguyên nhân anh hoang mang, chán nản
chính là Tô Tiểu Mộc cho số điện thoại của anh vào danh sách đen. Sau
khi bị tai nạn ngất đi, anh tỉnh lại trên xe cứu thương, bình tĩnh nói
với nhân viên y tế: “Xin báo cho vợ tôi, trong di động của tôi có số
điện thoại của cô ấy.”
Nhưng gọi hết lần này tới lần khác, điện
thoại vẫn không thể kết nối được. Lúc nhập viện kiểm tra, khâu vết
thương, bôi thuốc, Hạ Hà Tịch cũng không để tâm lắm. Chỉ tới khi một
mình nằm trên giường bệnh, gọi điện cho bà mối lần nữa, trái tim anh mới thắt lại.
Tô Cẩm Trình tới thăm anh, Hạ Hà Tịch chỉ hờ hững nói có chút mâu thuẫn với bà mối. Người gian xảo như Tô Cẩm Trình ngay lập
tức ngửi được mùi vị khác thường liền giúp anh gọi điện thoại cho Tô
Tiểu Mộc. Quả nhiên lần này Tiểu Mộc bắt máy rất nhanh. Lúc ấy, trái tim đang thắt lại của Hạ Hà Tịch đúng là có thể vắt ra nước.
Ngắt
máy, Tô Cẩm Trình nheo mắt giọng tiếc nuối: “Bạn Hạ nén đau thương đầu
hàng số phận đi, xem ra cô Hạ nhà bạn đã vứt bạn vào danh sách đen rồi.
Ờ… nếu bạn đồng ý chơi bóng chuyền với tôi một tháng, tôi sẽ giúp bạn
gửi tin nhắn cho vợ bạn, báo tin buồn bạn đang nằm ở đây.”
Lúc
này Hạ Hà Tịch làm gì còn tâm trạng để đùa giỡn với Tô Cẩm Trình nữa.
Anh im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Nếu cậu thích chơi bóng chuyền
như thế thì đi xem mắt một lần đi. Tìm một cô gái thích chơi bóng chuyền để cùng chơi với ông già cô đơn như cậu, đừng suốt ngày quấn lấy đàn
ông có vợ như tôi.”
Tô Cẩm Trình nhướn mày. Được! Hai vợ chồng
cãi nhau, em gái thì giận mình, gọi điện thoại thì ngắt máy không thương tiếc, bạn cũ cũng coi mình là cái bồ để trút giận. Được! Được! Dù sao
giờ Hạ Hà Tịch cũng chưa chết được, hai vợ chồng nhà người ta không vội, mình vội gì chứ? Không thông báo thì không thông báo!
Tô Cẩm
Trình lắc đầu, ra khỏi phòng bệnh. Thế là một ngày, hai ngày, ba ngày,
Tô Cẩm Trình xấu xa không báo cho em gái biết chuyện Hạ Hà Tịch bị tai
nạn.