
c mắt nhìn Hạ Hà
Tịch, nghi ngờ hỏi: “Anh… Lúc nãy anh hôn em phải không?”
“Ừm.” Đây là câu hỏi ngu ngốc gì chứ? Không phải hôn, chẳng lẽ là gặm?
“Anh còn không buông em ra?”
“Ừm.”
“Tối nay anh không uống rượu chứ?”
“Ừm.”
“…” Nghe tới chữ “ừm” thứ ba, bà mối im lặng mất hai giây, cuối cùng hét lên: “Thế giờ anh đang làm gì hả?”
“Ừm.” Hạ Hà Tịch ngang nhiên cản bà mối đang giãy giụa đòi trốn thoát. Ờ, hóa ra không phải là không phản kháng, mà là quá chậm chạp, bây giơ mới bắt đầu phản kháng.
“Hóa ra anh thể hiện thế còn chưa đủ rõ ràng, bà mối Tô còn chưa hiểu ý, anh không ngại làm mẫu lần nữa đâu.”
“Anh…” Bà mối kinh ngạc tới mức nghẹn họng, không nói nên lời. Vốn chỉ biết Hạ Hà Tịch gian trá, xảo quyệt, sao không biết anh ta còn đê tiện, vô liêm sỉ chứ? Lúc này, bà mối đột nhiên nhớ ra, cách đây rất lâu, rất lâu, mợ hai đã dạy cô, con gái không được tùy tiện tới nhà con trai một mình.
Quả nhiên…! Quả nhiên…!
“Đồ không biết xấu hổ! Đồ thối tha…” Tô Tiểu Mộc vừa mới bắt đầu mắng, môi
lại bị chặn mất. Lần này, bà mối hoàn toàn tỉnh táo, ra sức giãy giụa,
tay đấm chân đá để thể hiện thái độ của mình. Trong lúc hai người quấn
lấy nhau, nụ hôn của Hạ Hà Tịch càng lúc càng ngang ngược, càng lúc
càng… không thể dừng lại.
Trong lúc bà mối giãy giụa, trong đầu
hiện lên bốn từ: mặt người dạ thú! Thành ngữ này thật sự rất thích hợp
để dùng cho tên khốn Hạ Hà Tịch này! Mà tim ơi là tim, mày có thể đừng
đập thình thịch như thế được không hả? Không phải chỉ là thịt chạm thịt
thôi à? Coi như… coi như đang… ăn thịt, gặm thủ lợn thôi. Hơn nữa, đây
lại là cái thủ lợn rất đẹp trai… Không đúng! Không đúng! Cái thủ lợn họ
Hạ này đẹp trai ở chỗ nào chứ? Đây rõ ràng là cưỡng hôn, anh ta là đồ
ngụy quân tử đê tiện, vô liêm sỉ…
Trước khi đầu óc hoàn toàn
tỉnh táo lại, một ý nghĩ khác lại chui vào đầu bà mối. Cô nghĩ, hơn mười tuổi mình bắt đầu luyện Teakwondo, tuy không thành cao thủ đai đen
nhưng sau khi vào đại học lại được anh cả dạy dỗ, đối phó một hai tên
trộm cướp không thành vấn đề, sao hôm nay không đánh nổi con cáo họ Hạ
mà đẩy anh ta cũng không ra?
A, có phải vì lâu lắm rồi không luyện không?
————————————————Tôi là đường phân cách đỏ mặt————————————-
Khi bà mối ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc thì đã muộn. Hai người cùng đổ nhào lên sofa, tư thế lại khác thường… nữ trên nam dưới. Đúng
thế, cuối cùng bà mối cũng giành được quyền chủ động, nhưng… vẫn không
thể đẩy Hạ Hà Tịch ra, mà còn… khụ khụ, lấy cách nói đang thịnh hành bây giờ thì là, hạ gục đối phương.
Tô Tiểu Mộc vừa kinh ngạc vì cảm giác khô nóng xa lạ không thể kiềm chế được, vừa nghĩ thầm, con cáo họ
Hạ này đúng là tai họa. Vì nụ hôn của anh quá nóng bỏng cho nên mới châm ngòi cho tất cả nguyên tử kích động trên người cô. Vì hương cỏ non
thoang thoảng trên mái tóc anh, cô mới không thể nào buông tay được. Vì
ánh mắt quá say mê của anh, gương mặt đẹp trai khi không đeo kính thực
sự khiến cô không thể dời mắt được, bản thân mới nổi lên lòng háo sắc…
Dù sao thì tất cả đều là lỗi của Hạ Hà Tịch. Mình không bị sắc đẹp quyến
rũ. Chẳng trách Châu tài nữ, Lưu Lộ Lộ mới gặp con cáo họ Hạ chưa được
bao lâu mà đã lộ bản sắc ham hố của phụ nữ, hóa ra là vì cơ thể của ai
đó đẹp như thế, lồng ngực rộng rãi, dựa vào lại thích như thế!
Nhưng trước khi tình thế phát triển thêm một bước nữa, “mỹ nhân” lại không
hài lòng, Hạ Hà Tịch vừa giữ lấy bàn tay háo sắc của bà mối, vừa giả vờ
nghiêm chỉnh nói: “Nhóc con, em còn như thế này nữa là anh không đảm bảo đêm nay em có thể toàn vẹn mà ra khỏi đây đâu nhé!”
Dẫu sao bà
mối cũng là người chưa trải đời, nghe thế thì mặt đỏ bừng lên: “Cái gì
mà “em còn như thế này nữa”, là anh bắt đầu trước.”
“Ừm?” Mắt con cáo họ Hạ lóe lên, ngay cả khóe mắt cũng mang theo ý cười, cao giọng nói: “Thế em bỏ tay trên eo anh ra trước đi.”
Tô Tiểu Mộc 囧 trừng mắt lườm Hạ Hà Tịch một cái, từ từ ngồi dậy khỏi người anh, hai người chỉnh trang lại quần áo… nhưng trong căn phòng vẫn tràn
ngập bong bóng màu hồng. Con cáo họ Hạ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng:
“Tiêu Mộc, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Bà mối lườm: “Em với anh chẳng có gì hay ho mà nói hết!”
Hạ Hà Tịch nhướn mày, không để ý tới lời cô, đáp: “Nãy em nói giới thiệu
Lộ Lộ cho anh, giờ anh chính thức trả lời em, anh không thích.”
Nghe thấy thế, bà mối thoáng kinh ngạc nhìn Hạ Hà Tịch, lời thoại này ở đâu ra thế?
Hạ Hà Tịch chớp mắt ra vẻ thông minh, hỏi: ““Siêu thị đàn ông” cũng không
thể ép mua ép bán đúng không? Anh có quyền yêu cầu giới thiệu lại.”
Tô Tiểu Mộc biết là kiểu gì cũng có vấn đề, nhưng vẫn không thể không thuận theo lời anh: “Được, thế anh muốn kiểu nào?”
Hạ Hà Tịch nghe vậy thì chẳng thèm suy nghĩ, lập tức đáp: “Mặt tròn, tóc
xoăn ngắn ngắn, khéo léo, đáng yêu, kiểu người vừa nói thì sẽ cười híp
cả mắt lại. Nhưng đừng tưởng cô ấy chỉ biết đáng yêu như thế, thực ra
còn ngang ngược, hung dữ hơn bất cứ ai, vừa thích đánh người vừa keo
kiệt, mắng người cũng không nể nang ai. Ừm… có câu nói thế nào nhỉ, cô
ấy ngoài