Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323513

Bình chọn: 9.5.00/10/351 lượt.

mặt là lolita1 nhưng trong lòng lại là đại tỷ.

[1'>

Lolita: bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết của Mỹ, sau này được phát

triển thành một loại văn hóa ở Nhật Bản. Là từ để chỉ các bé gái.

Bà mối: “…”

“Còn nữa, cô ấy thích làm mối cho người khác, yêu tiền như mạng, gian manh,

xảo quyệt, nhưng mặt khác, cô ấy lại là người khẩu xà tâm Phật, biết

chăm sóc cho gười nhà và bạn bè.”

Bà mối im lặng, hờ hững đáp:

“Có cần giúp Tổng giám đốc Hạ thêm một điều kiện nữa, người này nhất

định phải họ Tô, tên Tiểu Mộc không?”

Đôi mắt cáo của Hạ Hà Tịch đã híp lại thành một đường chỉ: “Tùy thôi, cô ấy họ gì, tên gì, gia

cảnh ra sao anh không quan tâm, cái anh quan tâm chỉ là bản thân người

ấy thôi.”

Tô Tiểu Mộc: “…” Giờ phút này, tình cảnh này, nếu bà

mối nói, cô không hề có chút vui sướng, tự mãn nào thì là giả. Thế

nhưng, con cáo họ Hạ kia, cách anh tỏ tình thế này có phải khác người

quá không?

Thấy bà mối im lặng, đôi mắt Hạ Hà Tịch lại càng sáng rõ, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Anh cũng cho rằng, mình sẽ không

thích con nhóc ưa náo loạn, thích chơi đùa như em. Nhưng có những chuyện chỉ khi xảy ra rồi, em mới biết thứ mình thật sự cần là gì. Nhóc, cho

người khác cơ hội cũng là cho mình cơ hội…”

Bà mối im lặng rất

lâu, lâu tới mức bầu không khí sắp khiến người ta nghẹt thở, mới ngước

mắt nhìn Hạ Hà Tịch, nghiêm túc nói: “Nhưng anh Hạ, cái em cần anh không thể cho, chúng ta không hợp nhau.”

Hạ Hà Tịch ngẩn người. Không phải chưa dự đoán tới kết quả này, cũng không phải chưa từng trải qua

sóng gió, nhưng Tô Tiểu Mộc, có phải ngay cả tấm thẻ người tốt em cũng

lười không phát cho anh? Lúc mới quen nhau, anh còn nghĩ rằng em thận

trọng, em còn ít tuổi, còn ham chơi, thế nên anh mới kiên nhẫn chơi trò

xem mắt cùng em. Nhưng đã lâu thế rồi mà em chỉ dùng một câu “chúng ta

không hợp nhau” để đẩy anh đi sao?

Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch trầm giọng: “Có phải vì người trong bức ảnh không?”

Bà mối nghe thế thì giật mình, nhớ tới người anh nói là ai rồi mới nặn ra

một nụ cười khổ sở: “Phải, mà cũng không phải…” Thở dài một cái, bà mối

lấy ví tiền trong túi xách, mở ra ngắm bức ảnh bên trong, rồi lại khẽ

hỏi: “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Ánh mắt con cáo họ Hạ dần sẫm lại. Lần đầu tiên gặp mặt bà mối thật sự là… kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Lúc ấy, anh vừa mới quay về thành

phố C. Có lẽ vì thời gian ở Đức quá lâu nên chưa thể quen được với mọi

thứ ở trong nước, mà thứ đầu tiên trong số đó chính là: đường đi.

Sau khi về nước, Hạ Hà Tịch liên lạc với Tô Cẩm Trình, hai người hẹn cuối

tuần cùng ăn cơm, gặp nhau một bữa. Nhưng trên đường tới chỗ hẹn, Hạ Hà

Tịch rất 囧囧 mà … lạc đường. Thành phố C là thành phố núi, đường đi quanh co dốc đèo. Theo cách nói của người bản xứ thì là: gần trong gang tấc,

xa tận chân trời… Đường đi nhìn ngay trước mắt, tưởng chỉ cần mười phút

là tới nơi, nhưng phải mất nửa tiếng quanh co mới đến được.

Đồng chí Hạ hoang mang bất lực, đành vừa gọi điện cho Tô Cẩm Trình hỏi

đường, vừa chầm chậm lái xe đi tiếp. Nghe sự chỉ đường ở đầu dây bên

kia, Hạ Hà Tịch đang chuẩn bị ngắt điện thoại thì nghe thấy tiếng động

mạnh. Trong thoáng chốc, chỉ thấy trước mắt mình lóe lên bảy sắc cầu

vồng. Bóng người mặc chiếc váy rực rỡ như cầu vồng kia ngã xuống đất…

“Cô gái cầu vồng” đó không phải ai khác, chính là bà mối. May mà Hạ Hà Tịch lái xe chậm, bà mối chỉ nằm viện hai tuần là được về nhà. Mà cuộc gặp

mặt đầu tiên của hai người được Tô Cẩm Trình cẩn thẩn sắp xếp cũng dời

từ quán cà phê tới khu nội trú bệnh viện. = = | |

Thực ra, sau

chuyện đó, Hạ Hà Tịch không nghĩ ra được, khi ấy vì chuyện gì mà bà mối

bất chấp tất cả lao vào xe của anh, nhưng cuối cùng, câu hỏi ấy vẫn

không thốt lên được. Hôm nay bà mối nhắc lại chuyện cũ, xem ra có liên

quan rất lớn tới anh chàng trong tấm ảnh.

Nghĩ tới đây, Hạ Hà

Tịch nhìn cô để xác minh, chỉ thấy đối phương nhắm nghiền hai mắt, khẽ

gật đầu: “Đúng thế! Lúc ấy, em đang đuổi theo anh ấy. Anh ấy tên là…

Ninh Nhiên.” Bà mối và Ninh Nhiên là thanh mai trúc mã. Từ tiểu học tới đại học, từ

nắm tay tới ôm nhau, từ bạn bè tới người yêu… dường như tất cả đều tự

nhiên như nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành, không cần cố gắng, cũng chẳng cần hình thức. Tới tận khi hai người chia xa, bà mối cũng chưa

từng thấy Ninh Nhiên nói những câu như “anh thích em”. Nhưng khi ấy bà

mối còn nhỏ, lại nhất mực tin rằng, cô sẽ nắm tay Ninh Nhiên cùng nhau

bước vào tòa lâu đài hôn nhân trong sự chúc phúc của các anh, rồi cùng

sống với nhau tới đầu bạc răng long.

Trong khoảng thời gian mười năm quen nhau, bốn năm yêu nhau, bà mối như nằm mơ, một giấc mơ dài,

rất dài. Trong giấc mơ, cô yêu hết mình mà cũng hận hết mình. Để rồi,

tỉnh dậy sau giấc mơ, cô mới phát hiện chẳng còn lại gì, kể cả… vệt nước mắt đã khô.

Thực ra, chuyện tình của hai người đã là chuyện xa

xưa lắm rồi. Ninh Nhiên đi du học khi bà mối học năm thứ ba. Khi đó hai

người hãy còn nồng nàn thắm thiết lắm, gọi điện thoại, xem webcam… Nhưng càng về sau, tất


pacman, rainbows, and roller s