
t lát, rồi mới thản nhiên đáp: “Ừm, nhà cô ấy có việc đột xuất nên xuống núi rồi”.
“Xuống núi rồi?”. Bà mối đảo mắt, lời của con cáo già có gì đó hơi kỳ lạ, hình như… có chỗ không đúng lắm. Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì
nhất thời không thể nói ra được. Tới khi hai người ngâm nước nóng xong,
rồi ăn cơm tối xong, cuối cùng bà mối mới tỉnh ngộ chỗ không đúng là chỗ nào…
Trời đã tối nhưng Hạ Hà Tịch hoàn toàn không có vẻ muốn
đi. Mặt khác, đồng chí Châu tài nữ là nhân vật “nữ chính” cũng chưa xuất hiện, trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm thăm thẳm, bà mối cùng ngồi xem ti vi trong phòng với con cáo già họ Hạ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại
đôi chút.
“Không phải anh với Châu tài nữ cùng nghỉ lại trên núi sao? Còn muốn tham gia đốt lửa trại gì đó mà?”.
“Ừ, cô ấy đi rồi, một mình anh ở lại trên núi làm gì, thế nên mới xuống đây chơi với em…”.
Bà mối bị ba từ “chơi với em” làm cho kinh hồn bạt vía, vội vàng hỏi tiếp: “Thế chị ấy đâu? Xuống núi rồi không lên nữa à?”.
“Ừ, cô ấy chờ chúng ta dưới núi. Sáng mai chúng ta tới gia trang nhà họ Châu gặp cô ấy”.
Nghe tới đây, dự cảm điềm xấu của bà mối càng lúc càng tăng lên. Cô cân nhắc rồi lại đắn đo, cuối cùng không nhịn nổi nên mở miệng hỏi: “Thế anh đặt phòng ở đây khi nào thế? Chiều nay à?”.
Hạ Hà Tịch vẫn dán mắt
vào ti vi, một lúc lâu sau mới chậm rãi chuyển ánh mắt sang chỗ bà mối,
nhếch môi, nói: “Phòng của em không phải là phòng đôi à?”.
Một
câu chết ngay! Trong phút chốc, bà mối kinh ngạc tới mức cằm rơi thẳng
xuống giường. Lúc nãy cô nghe nhầm hay Hạ Hà Tịch nói nhảm vậy? “Ý anh
là gì?”. Cô đặt phòng đôi là vì lúc đặt phòng hết phòng đơn rồi, không
phải để đợi người khác vào ở cùng có được không hả?
Con cáo họ
Hạ cười gian xảo, chân mày giãn ra, đáp: “Em nói xem anh có ý gì?”. Nói
xong, anh ta uể oải vươn vai đứng dậy, rất tự nhiên bỏ lại thêm một câu: “Anh đi tắm trước đây”. Cái giọng kia tự nhiên trôi chảy chẳng khác gì
nói: “Ngày mai ăn cải thảo”.
Trong nháy mắt, bà mối kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời.
“Anh chờ một lát”. Kéo tên nào đó đang bước vào phòng tắm lại, bà mối nuốt
nước miếng, cố nở một nụ cười: “Anh Hạ, anh đừng đùa mà. Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng dẫu sao nam nữ cũng có sự khác biệt, cùng ở phòng đôi…”.
Chưa nói hết câu, Hạ Hà Tịch đã phì cười, bà mối thấy vậy cũng ngơ ngẩn cười theo, đôi mắt ảm đạm lóe sáng: “À, em biết rồi, anh đùa em phải không?
Con cáo họ Hạ này! Lúc chiều anh đã đặt một phòng đôi khác ở đây rồi hả? Em…”.
“Sao có thể được?”. Hạ Hà Tịch lại ngắt lời cô, tựa hờ
vào cánh cửa, vui vẻ nói: “Hai người ở hai phòng đôi, em không thấy lãng phí sao?”.
“Hả?”. Tô Tiểu Mộc choáng hẳn, rốt cuộc con cáo họ Hạ này có ý gì?
Hạ Hà Tịch cười hì hì, vỗ vỗ lên đầu bà mối, nói vô cùng nhẹ nhàng: “Nhận
được sự dạy dỗ ân cần của em, sao anh có thể lãng phí tiền bạc như thế
được? Hai người ở phòng đôi là hợp lý rồi”.
Bà mối: “Ý anh là, đêm nay anh sẽ ở lại đây thật à?”.
Hạ Hà Tịch nhún vai: “Không thì sao? Hay là em đi đặt thêm phòng nữa đi?”. Vừa dứt lời, con cáo họ Hạ lại sờ cằm làm ra vẻ như nhớ ra điều gì đó:
“À, nhưng có thể tốn nhiều đấy. Lúc nãy, ăn cơm xong, anh đã hỏi lễ tân
rồi, phòng đơn, phòng đôi, thậm chí phòng ba đã đầy khách, chỉ còn lại
mấy phòng của gia đình nhà chủ thôi. Đúng rồi, còn có phòng đặc biệt bốn ngàn tám trăm tám mươi tám tệ cũng tốt lắm đấy”.
Bà mối im lặng ba giây, cuối cùng cũng không thể nhịn nổi, siết chặt tay rồi hét lên: “Hạ – Hà – Tịch! Anh là đồ khốn!”.
Con cáo già họ Hạ thấy bà mối giận thì thản nhiên cười, quay lại phòng rồi
ngồi lên giường, khoanh tay trước ngực tỏ vẻ “anh xem em làm gì được
anh”: “Em sợ gì chứ? Anh là người đàng hoàng, em muốn gì anh chưa chắc
anh đã đồng ý đâu nhé. Còn nữa, chỉ có một đêm, nếu thật sự không được
thì em thức trắng đêm đi, anh sẽ không giở trò cưỡng bức đâu, còn không
được nữa thì em cứ nói em tới tháng rồi!”.
Nghe con cáo họ Hạ cố ý ném trả lại mấy câu lần trước cô nói với anh, bà mối hít một hơi thật sâu, nhắc nhở mình không được giận dữ, không được giận dữ, kiểu gì cũng không được giận dữ. Tức giận là trúng gian kế của tên nào đó rồi. Xem
ra, chuyện cùng anh lên núi Bất Thanh thăm hỏi gia đình họ Châu cộng
thêm việc Châu tài nữ đột nhiên biến mất đều là âm mưu!
Cô đoán không sai, từ đầu Hạ Hà Tịch đã có mục đích, có kế hoạch rồi!
Cố nuốt ngọn lửa giận dữ vào trong lòng, bà mối nghiến răng: “Con cáo họ Hạ kia, rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Hạ Hà Tịch một tay chống cằm, thản nhiên nói: “Anh muốn làm gì à? Này
nhóc, câu này phải là anh hỏi em mới đúng”. Hạ Hà Tịch nói xong, hình
như nghĩ ra chuyện gì thú vị, khóe môi vẽ một đường cong tuyệt đẹp, đôi
mắt sâu thẳm cũng nheo lại, nhả ra từng chữ: “Tô Tiểu Mộc, anh chơi trò
xem mắt với em thế là đủ rồi. Rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu em đã hiểu rõ
hơn ai hết, anh mới là đối tượng xem mắt của em”.
Phải, nửa năm
trước Hạ Hà Tịch từ nước ngoài trở về thành phố C. Gặp mặt Tô Tiểu Mộc
qua sự sắp xếp của anh bạn học cấp ba Tô Cẩm Trình, tuy lúc ấy chàng
chưa hẳn có tì