
là cái bóng đèn mà!
[1'> Ý giống câu “Kỳ đà cản mũi” trong tiếng Việt.
——————- Đường phân cách tôi có hơi say một chút thôi——————-
Trên đường lên núi Bất Thanh, bà mối khó chịu, rất khó chịu. Có ba nguyên nhân làm bà mối khó chịu như thế:
Thứ nhất, chân bà mối vẫn chưa được khỏe lắm. Chuyện này ai cũng biết,
đương nhiên Hạ Hà Tịch không phải ngoại lệ. Anh hai cũng khuyên cô không nên hoạt động quá mạnh. Tuy leo núi không được coi là hoạt động mạnh,
nhưng so với người khác, Tiểu Mộc đi rất chậm, rất chậm. Chưa leo được
nửa tiếng, tên họ Hạ và Châu tài nữ đi phía trước vẫn cười cười nói nói, vui vẻ như đi trên đất bằng, còn cái bóng đèn là bà mối đi sau thì thở
hồng hộc đuổi theo hai người.
Thứ hai, thời tiết chiều nay không đẹp, tự dưng lại có mưa. Tuy mưa không to nhưng như thế càng khó leo
núi, không cẩn thận là có thể dẫm vào vũng bùn. Càng lên cao, sương mù
càng dày. Việc này cũng khiến Tiểu Mộc gặp nhiều khó khăn, hai chân run
lẩy bẩy. Nhưng hai người đang nói chuyện yêu đương phía trước hoàn toàn
không có ý ngoái đầu lại nhìn mình một cái.
Thứ ba, giữa đường
gặp một bác tiều phu đang xuống núi, Tiểu Mộc hỏi dò tới đỉnh núi có còn bao xa, bác ấy nói khoảng một tiếng nữa là tới rồi. Nghe thế bà mối vui hơn một chút, ngừng lại rồi hỏi tiếp: “Một tiếng là đo bằng tốc độ của
cháu hay của bác?”
“Hả?”
Bà mối hít một hơi thật sâu, hỏi cách khác: “Nói thế này cho dễ hiểu, đây đã tới lưng chừng núi chưa ạ?”
Bác tiều phu ra sức lắc đầu: “Mới đi được một phần ba thôi.”
Bà mối ngẩng đầu than thở, leo gần hai tiếng còn chưa tới nửa đường, với
vận tốc của mình không phải đến nửa đêm mới tới đỉnh núi sao?
Khi bà mối tới trạm dừng chân đầu tiên trên núi Bất Thanh, phát hiện khách
sạn đầu tiên, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định to lớn mà gian nan:
bà đây mặc kệ! Tô Tiểu Mộc nặng nề thở hắt ra một hơi khi đưa ra quyết
định, gọi hai người ở trước mặt vẫn còn đi như bay: “Chờ lát đã.”
Khi nghe thấy tiếng kêu gào yếu ớt của bà mối, gã họ Hạ và Châu tài nữ mới
nhớ ra lần leo núi này còn đem theo một cái đuôi nhỏ. Sau khi đỡ thở
dốc, Tô Tiểu Mộc mới bày tỏ quyết định của mình một cách đơn giản: “Hai
người đi tiếp đi, em ở lại trạm dừng chân nghỉ ngơi, chờ hai người xuống núi.”
Châu tài nữ cau mày: “Không được, em không lên núi sao?
Tiểu Mộc, em có biết núi Bất Thanh quê chị nổi tiếng nhất là suối nước
nóng trên đỉnh núi không? Nó…”
Bà mối không đợi Châu tài nữ giới thiệu xong, đã xua tay với vẻ vô cùng thê thảm, nói: “Em không leo nổi
nữa, hai người đi chơi đi.”
“Nhưng mà…” Nghe thế, Châu tài nữ
lại càng khó xử: “Kế hoạch ban đầu của bọn chị là lên núi trước khi trời tối, chị đã đặt khách sạn trên đỉnh núi cho hai người rồi. Tiểu Mộc, em nghĩ xem, vừa tắm suối nước nóng vừa ăn thịt nướng thì sung sướng biết
bao nhiêu! Tối còn đốt lửa trại…”
“Không đi! Không đi” Bà mối
không để Châu tài nữ dứt lời đã kiên quyết nói: “Em còn leo nữa thì sẽ
mệt chết ở dọc đường mất.” Ở đây cũng có khách sạn, em ở đây cũng được.
“Cái con bé này…” Châu tài nữ dường như còn lo lắng điều gì đấy thì đã bị Hạ Hà Tịch kéo đi: “Thôi đi, cô ấy không muốn leo núi thì cứ ở lại đây
cũng được.”
Vừa nghe thấy thế, bà mối và Châu tài nữ cùng ngẩn
người ra. Bà mối có phần kinh ngạc vì Hạ Hà Tịch mà lại không phản đối
đề nghị của cô. Chẳng lẽ… anh ta không còn sợ Châu tài nữ sẽ làm gì anh
ta nữa? Châu tài nữ cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, lúng ta lúng túng không
biết phải nói gì, Hạ Hà Tịch lại nói: “Vậy Tiểu Mộc cứ ở lại đây nhé,
bọn anh đi tiếp đây.” Nói xong, liền kéo Châu tài nữ quay người đi mất.
Hoàn cảnh này khiến bà mối kinh ngạc, người cứng đơ tại chỗ hồi lâu, cuối
cùng mới nghiến răng nghiến lợi bật ba chữ ra khỏi miệng: “Cáo – họ –
Hạ.” Núi Bất Thanh có ba điều tuyệt vời: suối nước nóng, sương mù, khu rừng nguyên sinh.
Theo lời Châu tài nữ, điều hấp dẫn khách du lịch nhất trong ba điều tuyệt
vời kia là suối nước nóng. Suối nước nóng lộ thiên ở núi Bất Thanh phần
lớn nằm ở xung quanh khu rừng nguyên sinh, theo cách nói của mấy công ty du lịch thì: “Du khách được đắm mình vào sự hoang sơ thần bí của khu
rừng nguyên sinh, vừa ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên ấm áp, vừa thưởng thức kì hoa dị thảo trong rừng qua lớp sương giăng mờ ảo. Cảnh
đẹp hòa cùng tâm trạng thanh thản, một vẻ đẹp không bút nào tả xiết”.
Nhưng bà mối hiện nay không đắm mình trong làn sương mờ của khu rừng nguyên
sinh thần bí, không có bóng hình của loài động vật hoang dã trong truyền thuyết, càng không có hình ảnh hoa tuyết bay ngập trời lãng mạn, nhưng
cô vẫn sung sướng ngâm mình vào “nước rửa chân” của người ta.
Khách sạn Tô Tiểu Mộc ở lại đặt đường ống dẫn nước nóng từ suối trên cao
xuống, dựa theo địa hình mà cải tạo thành suối nước nóng lộ thiên rộng
hơn một trăm mét vuông. Cầu gỗ, núi cao, thác nước… in bóng lên mặt nước đang bốc hơi mờ ảo cũng có nét đẹp riêng của nó. Đáng tiếc, bà mối
không có lòng dạ mà thưởng thức. chỉ cần nghĩ tới việc tên họ Hạ đang
vui vẻ nói cười và cùng tắm suối nước nóng với Châu tài