
h biết. Có điều theo kinh nghiệm của
em thì anh nên nhìn sâu vào mắt cô ấy vài phút, sau đó hôn cô ấy bất ngờ. –
Thực ra những điều này cô đều đọc được trong tiểu thuyết tình cảm.
Tề Vũ nhìn cô nghi hoặc, xem ra anh cũng không có mấy
kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Mối quan hệ của đôi tình nhân này trong sáng
như một tờ giấy trắng, điều này khiến Đồng Đồng càng thông cảm cho anh hơn. Cô
là kẻ ngoài cuộc, nghiêm túc đề nghị anh:
- Con gái thích một nụ hôn thật sâu. Giống như thế
này, tới gần một chút, gần một chút! Đúng rồi…
Cô nhìn sâu vào mắt Tề Vũ, dần dần ghé mặt mình lại
gần. Tề Vũ cũng nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hàng lông mi khẽ động đậy, như cánh
chuồn chuồn đang lay động.
Đồng Đồng tiến lại gần Tề Vũ, mắt nhắm hờ, thở nhẹ một hơi lên môi anh.
Hai kẻ ngốc trong sáng, cảm giác này thật là kỳ diệu! Đồng Đồng cảm thấy anh
hơi run rẩy.
Đúng vào lúc họ sắp không kìm chế được mình thì bỗng
dưng một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đập mạnh vào tường rồi nặng nề bật trở
lại – có người lao ra ngoài.
Tề Vũ đứng thẳng người lên, đuổi theo cái bóng, gọi lớn:
- Hạ Dương! Hạ Dương!
Bầu trời tối lại, Đồng Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy
một người con gái chạy trong mưa, ném mạnh chiếc ô màu lam nhạt xuống đất. Cô
gái cúi đầu, chạy vào trong mưa gió, quần áo cô bị gió thổi bay phần phật – ngay
cả lúc cô chạy trong giận dữ, trông cũng vô cùng xinh đẹp.
Làm thế nào bây giờ? Lần này thì hiểu lầm to rồi!
Tề Vũ nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi đuổi theo, trong
cơn mưa chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ dần biến mất.
Khi
nhìn người khác mỉm cười, anh có nhớ em không?
1.
Mấy ngày sau đó, trong lòng Đồng Đồng cứ luẩn quẩn một câu hỏi – nếu Lục Hy
Thần không điên, vậy thì hành động hôm đó của anh ta là thế nào?
Cô quyết định nói chuyện nghiêm túc với Lục Hy Thần,
đồng thời phải cảnh cáo anh.
Buổi chiều tan làm ở tòa soạn, Đồng Đồng đi theo Lục
Hy Thần xuống lầu, sau đó gọi anh vào rừng long não. Khi ánh mắt hai người gặp
nhau, tia sáng trong ánh mắt của Lục Hy Thần khiến dũng khí của cô giảm xuống
mấy phần.
Đồng Đồng cúi thấp đầu đá mấy chiếc lá long não rơi
dưới chân mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, nói:
- Nếu anh cảm thấy làm như vậy rất thú vị thì tôi
khuyên anh nên từ bỏ đi. Không ai chơi với anh đâu!
Lục Hy Thần hỏi ngược lại cô bằng giọng thách thức:
- Tôi không thể thích em sao? Em đang sợ điều gì?
Câu nói thẳng thắn khiến Đồng Đồng đứng sững. Cô cau
mày nói:
- Anh điên rồi! Có phải anh ăn hiếp tôi quen rồi không, trong đầu anh đang nghĩ
linh tinh cái gì vậy?
Lục Hy Thần nhìn Đồng Đồng rất lâu, ánh mắt của anh
như một tấm lưới nhốt cô lại trong đó. Anh nói:
- Có phải em không chấp nhận được không? Em biết
không, em giống như một đốm ma chơi không chịu yên phận, tới làm đảo lộn cuộc
sống của tôi, khiến tôi không thể không chú ý tới em, nói thật lòng, em không
thông minh, không xinh đẹp, rất khó gần, nhưng tôi có cảm giác với em.
Đồng Đồng ngây người ra, một lúc lâu sau mới nổi giận
trả lời:
- Tôi sẽ không thích anh đâu.
Lục Hy Thần hình như chưa bao giờ bị người ta từ chối,
anh hỏi cô bằng giọng điệu khó tin và vô tội:
- Tại sao?
- Tôi thích người khác rồi?
- Anh chàng vẽ tranh đó sao? – Khóe miệng Lục Hy Thần
khẽ nhếch lên, còn kèm theo một nụ cười chế giễu. – Chỉ là yêu đơn phương thôi
phải không?
Đồng Đồng không muốn nói tiếp, chỉ nặng nề buông một
câu:
- Anh chuyên tâm vào Hứa Hân Di đi!
Chuyện này bị Đồng Đồng gác lại một bên. Nếu có thể,
cô muốn trực tiếp ấn luôn nút Delete, xóa bỏ toàn bộ chuyện này khỏi đầu óc
mình. Mặc dù Hứa Hân Di không biết gì, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.
Về tới ký túc xá, Đồng Đồng phát hiện ra điều mà Hứa
Hân Di nói nhiều nhất chính là: Cảm giác của tình yêu thật tuyệt! Hình như cô
muốn cả thế giới biết niềm vui của cô, cả ngày chỉ kể về những việc trong mắt
người khác chỉ bé như hạt đậu nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc…
- Hy Thần thật là tốt, anh ấy mời tớ đi ăn cá hấp!
- Hy Thần đưa tới về tới cổng ký túc đấy.
- Hy Thần tới Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh để xem phim
với tớ, viết bình luận với tớ.
Đồng Đồng nghĩ, Lục Hy Thần đúng là một người hay thay
lòng đổi dạ. Mối quan hệ giữa anh ta và Hứa Hân Di vẫn phát triển tốt – chẳng
phải bọn con trai con gái trong trường đều như vậy sao, đâu có ai chịu chung
thủy với mối tình của mình?
Hứa Hân Di nói:
- Đồng Đồng, sao cậu cứ buồn rầu mãi thế?
- Linh tinh, tớ buồn lúc nào. – Đồng Đồng trợn mắt
lên. Hứa Hân Di đưa cho cô một chiếc gương, Đồng Đồng nhìn vào gương, lông mày
của cô quả nhiên đang nhíu lại, khóe miệng chảy xuống, trông như thể nợ người
ta rất nhiều tiền.
Cô có thể vui được sao?
Tất cả mọi người đều đang khoe khoang hạnh phúc trước
mặt cô.
2.
Từ sau lần giảng hòa với Hạ Dương ở rừng long não, ánh mắt sáng ngời của Tề Vũ
càng thêm vui vẻ. Anh và Hạ Dương làm lành với nhau rồi, hơn nữa mối quan hệ
giữa hai người cũng thân mật hơn lúc trước. Không khí căng thẳng mỗi khi gặp
nhau trước kia đã biến mất, cảm giác này khiến anh