
c mặt, thế giới
hoàn toàn sụp đổ không để lại gì kể cả một cây con nhỏ bé, mà tất cả
những chuyện này đều do cô gây nên.
“Em không thể đi tìm anh, em khi
đó…..cho dù sự oán trách của anh chỉ nhẹ như một sợi tóc mỏng manh cũng
không thể chịu nổi….Nửa năm sau em mới mở miệng nói chuyện, một năm sau
cảm xúc mới bình ổn lại được, em rời khỏi Dulbin, em lang thang không
mục đích đến Herve Bastide và một số lễ hội du lịch lớn.”
Anh ôm cô từ trên ghế quý phi xuống,
cùng ngồi trên tấm thảm cashmere lông cừu màu trắng tinh khiết dưới đất, ôm cả người cô vào trong lòng, dịu dàng thương tiếc vỗ lưng cô khi cô
đang nức nở, đôi môi cánh hoa mang theo ý an ủi không ngừng thở khẽ bên
tai cô, lâu lâu còn nhẹ nhàng cọ xát.
“Sau đó Lâm Lộ sắp xếp cho em quay lại
London học lại cấp ba, em dồn toàn tâm toàn ý vào việc học, ngay trước
năm em tốt ngiệp có một hôm Lâm Lộ nói cho em biết báo chí đăng tải tin
tức anh và Bạc Nhất Tâm sẽ đính hôn, nghe thế em rất sợ…thực sự rất sợ,
không biết mình nên làm gì bây giờ, cuối cùng em quay về Dulbin…đi tìm
bác sĩ tâm lí trước kia.” Bác sĩ tâm lý giúp cô hiểu rõ một tầng sâu
trong tư tưởng. Để cô tự mình tiến vào thế giới nội tâm bị phong bế mạnh mẽ, đem khát vọng chân thật nhất dưới đáy lòng cô hiện ra trước suy
nghĩ của cô.
Trong thôi miên, cô đi tới một nơi.
Đó là một cái bể bơi hai tầng cao thấp
không người xây gần biển, cô chưa từng nhìn thấy cái bể bơi hai tầng nào mà nước xanh ngắt một màu chảy từ bể cao xuống bể thấp, sau đó chảy vào biển rộng mênh mông, phong cảnh bốn phía đẹp đến mức như đang lạc trong thiên đường, dòng nước chảy róc rách trong suốt như gột rửa lại tâm hồn thanh thuần, mỗi một tế bào trên toàn thân đều được tẩm đầy thanh thản
và sung sướng, cả người từ ngọn tóc đến bàn chân lan tràn khoan khoái.
Lúc đó, Chiếm Nam Huyền xuất hiện ở bờ biển.
Dáng người và gương mặt anh vô cùng rõ
ràng, cho dù đứng ở trên núi cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt
anh, cô đạp nước vui mừng như điên chạy vội về phía anh, nhưng không đợi cô chạy đến trước mặt anh đã trơ mắt nhìn anh đi về phía biển, nước
ngập đến đầu gối anh, rồi từ eo dâng lên đến vai, cô can đảm hét to ra,
nhưng cho dù cô hét to thế nào anh vẫn không chịu quay đầu lại, trái tim cô như bị dùi sắc bén đâm thành tam giác máu, đau đến mức không cách gì hình dung được.
Đúng lúc ấy cô bị bác sĩ lay tỉnh, vài
giây rời mộng nghe thấy chính mình đứt ruột đứt gan hét to tên anh, khi
mở mắt toàn thân vẫn kịch liệt run rẩy, không biết khi nào nước mắt đã
rơi đầy mặt, bác sĩ nói trị liệu của cô vẫn chưa xong, bởi vì phản ứng
của cô trong thôi miên quá dữ dội, ông lo nếu tiếp tục cô sẽ gặp nguy
hiểm, cho nên bất ngờ quyết định dừng hẳn.
Sau khi nghe hình ảnh trong mơ của cô
ông trầm tư rất lâu, cuối cùng đề nghị cô hãy thuận theo con tim mình
mách bảo, quay về nơi mình muốn về, đi gặp người mình muốn gặp.
Về London cô xin trao đổi học sinh, cuối cùng cũng kịp tới buổi lễ đính hôn của anh hôm ấy.
Tuy rằng rất thất vọng bên cạnh anh có
người phụ nữ khác, nhưng nội tâm lại bất giác nhẹ nhàng thở ra, trách
nhiệm mạng người quá nặng cùng áy náy lạc trong lòng, chuyện cũ vướng
mắc thành sự bế tắc thê lương nhất, khi đó cô thật không biết nên đối
mặt với anh như thế nào.
Thầm nghĩ, cuộc đời này còn có thể để cô nhìn thấy anh, đối với cô đã là một ân huệ lớn.
Anh ôm chặt cô vào trong lòng, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve lưng cô, im lặng rất lâu.
Một lúc sau đôi cánh hoa khẽ cọ bên tai cô:”Ôn Nhu nói…em từng có em bé?” Anh hỏi ra nỗi bất an đặt trong lòng mình đã lâu.
“Không có, chị ấy chỉ muốn kích thích anh thôi.”
Biết rõ lời nói kia không thể là thật, nhưng xác nhận từ chính miệng cô anh mới thực sự thả lỏng trái tim xuống.
“Đúng rồi, sao bác gái lại quen Trì Bích Tạp?” Cô hỏi.
“Sau khi bố anh qua đời, anh sợ bà ở nhà một mình nghĩ ngợi lung tung, cho nên anh mở cho bà một lớp dạy cắm
hoa, Trì Bích Tạp là học sinh của bà, sau đó mẹ anh giới thiệu Bích Tạp
vào Thiển Vũ.” Anh nói xong nắm lấy tay cô, xoay xoay chiếc nhẫn được
tạo hình giống một mảnh trăng khuyết (*) cong cong trên tay cô, đôi mắt ánh lên nhu hòa:”Anh chưa từng nghe thấy em thừa nhận mình là bạn gái của Chu Lâm Lộ trong bất cứ trường hợp
nào.”
“Hôm đó Lâm Lộ mang em tham dự lễ đính
hôn cố ý để phóng viên hiểu lầm.” Lúc ấy cô không phủ nhận, sau đó Chu
Lâm Lộ cũng không đi làm sáng tỏ, từ đó người ngoài vẫn nghĩ cô là bạn
gái cố định của anh. “Có hôm anh ấy đi dạo phố với em, vô tình em nhìn
thấy chiếc nhẫn này, anh ấy nói trên đời này làm gì có cô gái nào tự mua nhẫn cho mình, vậy nên giúp em trả tiền.”
Anh kéo tay cô lên cao, cắn ngón tay cô, cô cố nén, cuối cùng thật sự không thể nhịn được mới khẽ kêu đau.
Ngón áp út đỏ bừng một khoảng, để lại dấu răng lõm xuống đập vào mắt, bên cạnh rướm những tia nhỏ giống như sợi máu.
Cô yếu ớt giải thích:”Sở dĩ em kết hôn—-“
“Lại là vì Ôn Nhu?” Anh lạnh nhạt nhếch miệng.
Tất cả thông tin trên báo chí đều là hành trình đi nghỉ tuần trăng mật của cô và Chu Lâm Lộ ở nước ng