
ng anh cũng có một vực sâu giống như cô, cho dù là xoa dịu cơn
giận, trước khi rời đi cô cũng nên vì anh cố hết sức khai thông một số
bế tắc, trả lại anh sự bình tĩnh sau này nên có.
Đi theo lên lầu, tiến vào gian chính, xuyên qua nơi tiếp khách và sinh hoạt, cô đẩy cửa phòng ngủ ra.
Anh mặc quần áo nằm trên giường, một tay gối sau đầu, một chân không vui gác trên mép giường.
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế quý phi.
Trong yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
“Ôn Nhu đã từng giống anh, cho rằng em không yêu chị ấy.” Cô nói.
Trong mắt Ôn Nhu cô có thể vì anh mà trả giá tất cả, nhưng với chị mình lại vô cùng keo kiệt, còn anh, cô biết,
suy nghĩ có lẽ cũng giống Ôn Nhu, cảm thấy cô vị chị gái mà ngay cả mối
tình này cũng không cần, có thể cứ như vậy không hề giải thích mà đẩy
anh xuống vực sâu thương tổn.
“Em không biết nguyên nhân là gì, nhưng
em nghĩ nhất định em đã làm sai chỗ nào đó.” Cho nên mới khiến hai người thân thiết nhất trên đời này với cô đều cho rằng cô không yêu chị hoặc
anh.
Thật lâu sau, cuối cùng anh thong thả mở miệng:”Đối với chuyện lúc đó, cho tới bây giờ, anh cũng không hy vọng
một cô gái mười lăm tuổi sẽ xử lý tốt hơn em.”
“Nếu anh không trách em điểm ấy, vậy hãy nói cho em biết, em đã làm gì khiến anh để bụng như vậy?”
Anh xoay người nằm nghiêng, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, ảm đạm mà ưu thương.
“Em đi rồi anh từng ủy thác trinh thám
tìm khắp các trường trung học ở Anh quốc, nhưng tất cả đều nói không
thấy em.” Sau khi cô bỏ đi, anh từng điên cuồng muốn lật tung cả thế
giới tìm cô. Nhưng cuối cùng lại bất lực, một chàng thanh niên như anh
không đủ tiền, không có thế lực ra lệnh cho thiên hạ, vì thế anh mới
sáng lập Thiển Vũ, anh không cần trở thành người đàn ông giàu có nhất
thế giới, nhưng nhất định phải đạt đến mức khi anh muốn làm gì là có thể làm được.
Cô muốn nói, giọng lại bị chà xát chua
xót không cất nổi nên lời, day dứt tràn đầy cuối cùng biến thành ba chữ
tầm thường mà khó mở miệng nhất:”Em…xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Em cứ biến mất như vậy, ngay cả một tia đường sống ảo tưởng cũng không cho người ta giữ lại.”
Cô cúi đầu cụp mắt xuống.
Khi mở miệng, giọng khàn khàn:”Em biết
anh hận em…Nhưng anh cũng không biết, em hận anh, hận thấu xương, hận
đến mức…không thể đối mặt với anh.”
Điếu thuốc trong tay rơi xuống, anh kẹp
lại, sau đó chậm rãi nhả ra một làn khói, khóe miệng hơi nhếch mang theo sự chua xót khó có thể diễn tả bằng lời:”Rốt cuộc em cũng chịu nói?”
Muốn yêu anh lại theo bản năng kháng cự, muốn buông tha anh lại không
thể chịu được khi nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác, mỗi hành động
của cô đều mâu thuẫn tới cực điểm, ngoài hận ra còn gì có thể giải thích đây?
“Anh có biết…tại sao bố em lại ở trên chuyến bay kia không?”
Anh nhìn cô chăm chú.
“Ông ấy vốn đang chơi với bạn bè rất vui vẻ ở Thụy Sĩ…..Là anh, là anh buổi sáng hôn Bạc Nhất Tâm… trước mặt em, cho nên khi tối bố em gọi điện về…” Khi ống nghe truyền đến giọng nói
quen thuộc thân yêu của bố, kiềm nén quá độ lúc đó cuối cùng cũng hoàn
toàn sụp đổ,”Em không nói gì, nhưng…nhưng lại khóc lớn với điện thoại,
liên tục khóc…anh biết ông ấy thương em và Ôn Nhu biết bao, lúc ấy bố
cực kì lo lắng, nói sẽ…sẽ đáp chuyến bay sớm nhất trở về…” Cô cúi gằm
mặt, rốt cuộc không nói tiếp được.
Anh chậm rãi tắt thuốc.
“Vừa mới biết bố gặp chuyện không
may….không đợi em thực sự chấp nhận ông ấy đã không còn trên đời, Ôn Nhu lại…lại tự sát, giây phút Chu Lâm Lộ phá cửa xông vào em thấy mặt đất
đều là máu….Chị ấy nằm trên mặt đất, nửa bên mặt ngâm trong máu,
nhưng….nhưng mắt chị ấy vẫn mở rất to, không nhúc nhích nhìn em, như…như đang nói đều tại em, tất cả đều do đầu sỏ em gây nên.”
Anh nhổm dậy khỏi giường, đi qua nửa ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo tay cô xuống.
Nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay hai người giao nắm.
“Khi bố mất em thật sự rất hận anh, vô
cùng hận…..Nhưng không ngờ ông trời lại trớ trêu đến vậy, sau khi biết
bác trai cũng ở trên chuyến bay xấu số đó, em liền nghĩ sẽ chẳng thể
liên lạc với anh nữa….đôi khi đêm đến em nhớ anh nhớ đến phát điên,
nhưng thế nào cũng không chịu không dám gọi điện thoại cho anh, em rất
sợ….sợ anh sẽ không tha thứ cho em, em….em…em cũng không muốn tha thứ
cho anh….”
Anh nâng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng lại không thể ngăn dòng lệ đang tuôn trào mãnh liệt từ trong mắt cô.
“Không ai nhận ra em không hề nói
chuyện, trong lễ truy điệu của bố em không hé răng nói nửa lời, một giọt nước mắt cũng không chảy xuống được…Lễ truy điệu vừa kết thúc Chu Lâm
Lộ liền sắp xếp để em rời đi, em đi Anh nhưng năm đầu tiên không ở đó,
mà là ở Ireland…Còn nhớ không? Em thích âm nhạc của Ireland, anh nói một ngày nào đó sẽ đưa em đến đất nước ấy….Em cũng không biết lúc đó một
mình em đã trải qua như thế nào, chỉ nhớ…em ở Dublin gặp bác sĩ tâm lý
suốt một năm.” Bạn trai cô và bạn thân nhất của cô yêu nhau, bố cô vừa
gọi điện thoại thì mất, sau đó chị gái tự sát ngay trướ