
ỏ hàng rào trước mặt cô, nếu không anh và cô sau này chắc chắn
không có tương lai, cô không thể mở miệng hỏi, anh lại vĩnh viễn im lặng không trả lời, bình ổn thản nhiên bắt tay thực hiện kế hoạch của mình.
Ý chí cứng như băng đó sớm đã phá tan
chín tầng mây, một mình ngừng lại trên tầng thứ mười không ai có thể
vươn tới, cứng rắn như thép, lạnh lùng như băng, trầm định như tăng sư
ngồi thiền, không bao giờ vì một người nào mà ảnh hưởng đến một tia cảm
xúc hay một nửa hành động.
Cửa kính thủy tinh vang lên lần thứ hai khiến cô nhanh chóng khép hai mắt lại.
Chiếm Nam Huyền vừa đi vừa lau mái tóc
đen thẫm nước, chiếc khăn tắm màu trắng to bị ném vào một cái giỏ ở góc
phòng thay đồ, trên tường là chiếc giá treo những chiếc áo sơ mi trắng
được các nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp may thủ công bằng những chất
liệu đắt tiền nhất, giá quần bày đầy những chiếc quần dài ngắn khác nhau màu ngọc trai, màu be, màu xám và màu đen, phần tây trang, áo thể thao, lễ phục bên cạnh được đặt toàn bộ hàng hiệu, cổ tay lướt qua thiết bị
hồng ngoại gắn trên tường, màn hình LCD liệt kê bộ quần áo nào từng được anh mặc năm nào tháng nào, vào dịp nào.
Mặc xong anh ngồi xuống bên giường, nhìn dáng người cuộn tròn thành một khối kia có vẻ vẫn đang say ngủ chưa tỉnh.
Đối với việc ăn mặc, thậm chí cả việc
chất lượng từng loại vải, khi bắt đầu đều là cô ức hiếp dạy dỗ anh, cô
thích những bộ đồ hợp mode, mỗi lần đều nhạy bén bắt kịp xu hướng thời
trang, trang phục từ trong ra ngoài đều có cách nhìn độc đáo và phong
cách yêu thích.
Cách nhìn của anh dần dần chịu ảnh hưởng của cô, sau khi cô bỏ đi, dường như muốn nắm lấy chút hoài niệm gì đó,
bèn mặc theo phong cách của cô năm ấy, cuối cùng trở thành một thói quen tự giác vô cùng bình thường trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng không ngờ
lại được lên bìa tạp chí, người người sợ hãi than chưa từng có ai có thể như anh, mặc màu trắng trong thuần khiết mà lại có phong thái cao sang
tôn quý như thế.
Cúi đầu, đưa cằm tựa vào vai cô, anh khẽ liếm cái gáy gợi cảm trí mạng của cô.
Cô không chịu được ngứa, mắt còn chưa mở hết miệng đã cong cong cười, hơi thở tươi mát bao trùm khắp bốn phía
chui vào hốc mũi, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, vẻ mặt say
mê hít sâu không muốn tỉnh của cô khiến mắt anh khẽ lướt qua sắc màu ấm
áp, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy ánh mắt lười nhác khẽ nhếch của cô,
trên mặt anh chỉ còn lại nụ cười quyến rũ câu hồn.
Chăm chú nhìn nhau, ai cũng không mở
miệng, giống như đều đang luyến tiếc sẽ đánh vỡ giờ phút hai trái tim
cùng chung một nhịp đập.
Cuối cùng vẫn là cô không nhịn được, ngửa đầu nhìn đôi môi mỏng như cánh hoa của anh:”Anh bị muộn rồi.”
Cô vẫn nhớ rõ, mỗi ngày đúng tám rưỡi anh nhất định sẽ có mặt trên tầng 66.
Cẩn thận dắt chăn lại xung quanh cái
chân lộ trong không khí lạnh lẽo của cô, sau đó là một cái chân khác,
anh nói:’Hôm nay anh phải đi Hong Kong, có hợp đồng phải kí.” Câu trả
lời nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra, lại giống như đang giải thích với cô
vì sao sáng sớm phải ra khỏi nhà.
Cô mỉm cười.
Động tác vô cùng thành thạo này sớm đã
trở thành hành động che dấu cảm xúc tốt nhất của cô, giờ phút này anh sẽ không biết nội tâm cô có bao nhiêu vui mừng, nhưng nhiều hơn chính là
mất mác, không thể phủ nhận, thật sự cô khát vọng rất nhiều, mà một câu
trả lời ngắn gọn vô ích anh cho như không thế này không có khả năng thỏa mãn.
“Vâng.” Cô dịu dàng nói, cố gắng tránh đi hai chữ tạm biệt.
Giống như không hề e ngại sự lãnh đạm
của cô, anh hôn môi cô, sau đó đứng dậy, ánh mắt cuối cùng anh không hỏi cô có ở đây hay không, cô cũng không hỏi khi nào anh trở về.
Anh đi ra ngoài.
Chăm chú nhìn cánh cửa phía sau anh
không tiếng động khép lại, bây giờ cô mới hiểu rõ mình đã yếu đuối đến
mức độ nào…Nhưng mà, cô bây giờ đã không còn dũng khí lần thứ hai chạy
đi chứng minh mình còn có thể vì ai mà không luyến tiếc tất cả.
Đóng chặt cửa lại, Chiếm Nam Huyền không đi ngay, mà đứng tại chỗ hồi lâu, sự dừng lại lơ đãng này cuối cùng vẫn tiết lộ ra cảm xúc rất nhỏ của anh.
Xoay người đi qua phòng sinh hoạt và
phòng khách, nhưng khi đi đến cửa anh lại lưỡng lự, quay đầu nhìn về
phía cửa phòng ngủ anh tự tay khép lại, bên trong im ắng không một tiếng động, cảm giác thương xót dâng tràn trong lòng, ngưng tụ thành một sự
nhắc nhở lặng yên mỏng manh, phía sau cửa là cô gái anh vô cùng yêu
thương, bây giờ đang cực kì cần vỗ về.
Kìm nén mềm lòng, anh vẫn nhấc chân đi
ra ngoài, nhưng mà bước chân càng lúc càng chậm, còn chưa đi đến cầu
thang đã ngừng lại, khẽ thở dài, bên môi bất giấc cong thành một nụ cười bất đắc dĩ, anh xoay người trở về.
Trong phòng, Ôn Noãn đang định dậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông Bressanone.
Cô vươn người ra với lấy di động.
“Tao đã giải quyết sổ tiết kiệm rồi.” Ôn Nhu nói.
Cô cười:”Thế nào, số dư lẻ có giúp chị tiến vào bảng mười đại phú bà được không?”
Ôn Nhu cực kì kinh ngạc:”Mày mau chạy ra xem hôm nay có phải mặt trời mọc đằng Tây không mà mới sáng sớm tâm
trạng đã tốt thế? Lại nói đùa