
ốt bụng là trưởng bối duy nhất còn trên đời của cô.
“Lát nữa bác muốn về nhà cũ, cháu có thể đến đó gặp bác không?”
Ôn Noãn lưỡng lự một lúc.
“Sao thế, cháu đang bận?”
Cô nghĩ một chút, mỉm cười đáp:”Vâng ,
bác Chiếm, mười lăm phút nữa cháu sẽ đến.” Sau khi buông điện thoại Ôn
Noãn lẳng lặng ngồi lên sofa.
Có người phất nhanh trong một đêm, có người trong một đêm bạc đầu, lại có người trong một đêm trưởng thành.
Nếu nói mười năm này lòng cô luôn ngủ
say, thì mấy tháng sau khi gặp lại Chiếm Nam Huyền lại giống như có lực
lượng bị phong bế không thể áp chế lại có chút gì đó phá kén chui ra,
giống như dây leo điên cuồng bám lên kéo cô mất trọng lực choáng váng,
lại giống như những con sóng biển không ngừng đánh sâu vào khiến cô như
bị quăng xuống sóng đi theo cơn gió đang gào thét, bị đưa đẩy mãi mãi
không thể về chốn cũ.
Cho đến khi xuất ngoại, dạo chơi nửa
tháng, thay đổi không gian, nỗi lòng phức tạp bề bộn không thể thích ứng mới có thể chậm rãi bình phục, trước kia nằm bên trong bất giác mê
tình, cho đến khi đi ra ngoài rồi mới đủ yên tĩnh để tự hỏi về quá khứ
về hiện tại.
Thở dài, cô đứng dậy ra ngoài.
Vẫn là khu nhà cũ kia, vẫn là con đường Lâm Âm mười năm trước cô từng quen thuộc.
Vẫn là tầng 16, cũng vẫn là cánh cửa sắt cô từng đấm từng đá, lọt vào mắt giống như không có gì thay đổi, nhưng
mà không cần nhìn kĩ chỉ cần liếc mắt vài giây sẽ không khó nhận ra, nơi nơi đều hiện ra những vết loang lổ theo năm tháng.
Cảnh còn người mất, có gì có thể là mãi mãi? Nếu ông trời có tình, cũng sẽ dần dần già đi.
Khi Châu Tương Linh lên tiếng mở cửa, Ôn Noãn hoàn toàn không thể tưởng tượng được Trì Bích Tạp lại ngồi trong đó.
Hai người không hẹn cùng mỉm cười với đối phương.
Châu Tương Linh kéo cô ngồi xuống:”Tiểu Noãn, cháu thực sự kết hôn?” Dường như có chút khó hiểu, còn có chút không tin.
Ôn Noãn cười:”Vâng, hôm nào mời bác ăn kẹo cưới.”
Châu Tương Linh vốn tưởng rằng cô đang
đùa lập tức bị đả kích, bà ngẩn ngơ, nhìn về phía Trì Bích Tạp:”Sao có
thể như vậy? Khi đó không phải Đinh tiểu muội nói bọn họ tốt lắm sao?
Lần trước giận nhau ầm ĩ cô chỉ nghĩ là vợ chồng son cãi nhau thôi, tại
sao đột nhiên lại…lại biến thành thế này?”
Trì Bích Tạp có chút xấu hổ nhìn về phía Ôn Noãn đang nhíu mày khó hiểu:”Xin đừng trách tôi nhiều chuyện, cô
giáo Châu vẫn muốn kéo cô và Chiếm tổng lại nên—-“
Ôn Noãn sửng sốt.
Một nghi vấn vẫn không thể hiểu chợt lóe sáng.
Bánh răng kí ức xoay lại một trăm năm trước.
Đầu như bị người ta ác ý gõ một cái, chấn động đến mức hồn phách lên mây.
Há hốc miệng, cô không dám tin kinh hoàng nhìn hai người trước mặt.
Châu Tương Linh than nhẹ:”Tuy rằng những năm gần đây Nam Huyền không chịu nói gì với bác, nhưng bác biết nó thủy chung vẫn chưa quên cháu, đại khái là hai năm trước, có một ngày bác vô tình thấy nó đang nhìn ảnh của cháu, nó bảo cháu tốt nghiệp nhanh lên,
khi đó bác liền động tâm, bảo Bích Tạp nghĩ cách đưa cháu vào công ty
nó.”
Ôn Noãn cứng lưỡi:”Cháu…Cháu cứ tưởng là Nam Huyền…”
Trì Bích Tạp lắc đầu:”Không liên quan đến Chiếm tổng, là cô Châu lén bày mưu đặt kế với tôi, Chiếm tổng không biết gì.”
“Bao gồm cả việc đưa tôi lên tầng 66—-cũng là chị?”
“Phải, cô Châu thấy hai người chia xa lâu như vậy, bây giờ hẳn là nên ở bên nhau.”
Ôn Noãn ngây ngốc tại chỗ.
Người đứng sau màn thúc đẩy quá trình cô đi lên Thiển Vũ lại không phải là Chiếm Nam Huyền? Không phải là anh
ngay từ đầu đã bày ra trăm phương nghìn kế trêu đùa cô trong lòng bàn
tay như cô vẫn nghĩ? Kết quả chắc chắn lúc ban đầu lập tức bị phủ định, tim cô hỗn loạn nhảy ra.
Vẻ mặt Châu Tương Linh lo lắng:”Tình
trạng Nam Huyền trong khoảng thời gian này rất kì lạ, giống hệt như khi
hai đứa chia tay, mỗi ngày ngoài đi làm, thời gian còn lại nó đều tự
nhốt mình trong phòng nghe nhìn, ngay cả nói cũng không nói mấy lời.”
Đôi mi dài không khống chế được run nhè
nhẹ, Ôn Noãn không nghe vào những lời bà đang nói:”Bác Chiếm, cháu….cháu muốn yên tĩnh một chút.”
Nói xong đứng dậy, theo bản năng đi về hướng phòng cũ của Chiếm Nam Huyền.
Cúi đầu ngồi bên mép giường, cô cảm thấy trong đầu trống rỗng, nghĩ lại chút gì đó lại không thể nghĩ ra được,
nằm xuống, chân mang cả giày cuộn tròn thành một khối.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Trì Bích
Tạp:”Ôn Noãn, cô Châu có hẹn với bác sĩ, bây giờ tôi phải đưa cô ấy đi,
phiền cô lúc đi thì khóa cửa, nếu tiện, cô—–vẫn nên đi Lạc Dương thăm
Chiếm tổng.”
Vùi cả mặt vào trong gối, cô không đáp lại một tiếng.
Tại sao? Tại sao không phải như những gì cô vẫn nghĩ về anh? Cô buồn bực bất an xoay người, xốc chăn cao lên
muốn trùm đầu, bất giác chạm phải một vật cứng dưới gối, sờ soạng rút
ra, khi lọt vào mắt ngực hơi chấn động, mặt album đó cô không hề xa lạ,
mở ra, một tờ lại một tờ, tất cả đều là ảnh chụp chung của bọn họ năm
đó.
Chậm rãi xem đến tờ cuối cùng, khép
album lại, tầm mắt chuyển vào trong phòng, rốt cuộc hiểu được tại sao
Châu Tương Linh luôn hy vọng cô về xem.
Sau cửa đặt cái vợt tennis hồi đó anh mua cho cô.
Trên tường dán b