
ức tranh nguệch ngoạc
của cô khi mới học tranh Trung Quốc, khi đó anh cười nhạt nói cho dù có
là quạ đến dính mực nước cũng đẹp hơn tranh cô vẽ, cô buồn bã nhưng lại
dùng mười ngón tay thành xuất chiêu cửu âm bạch cốt trảo buộc anh phải
dán bức tranh sơn thủy cô tâm đắc nhất trong vở luyện tập lên vị trí dễ
thấy nhất trong phòng anh.
Hai góc đối đỉnh bên thân TV đều đặt một con lợn hồng nhỏ, đó vốn là một đôi lợn hôn nhau, có thời gian luôn để
chính giữa nóc TV, có lần cô giận anh liền tách hai con lợn ra xa đặt
sang hai góc, uy hiếp nói nếu anh tiếp tục bắt nạt cô, cô và anh cũng sẽ tách xa không gặp lại như vậy.
Trong trí nhớ lần cuối cùng nhìn thấy
đôi lợn con này chúng nó vẫn đang hôn một chỗ, bây giờ lại cùng nhìn
không cùng hôn…Không biết chúng nó chia xa có phải hay không cũng đã
mười năm….Cô đứng dậy đi qua, xót xa đưa chúng nó quay lại dáng vẻ hôn
nhau như trước.
Giá sách một nửa là sách một nửa là CD
một nửa là sách, cầm phổ của cô vứt lung tung trên đó, mặt cầm phổ còn
đặt sợi dây cột tóc trước đây của cô, sợi dây màu tím nhìn không ra đã
dùng bao lâu, để nhàn tản như vậy tựa như nữ chủ nhân lúc nào cũng có
thể trở về thuận tay lấy.
Máy tính trên bàn, bốn phía màn hình dán đầy ảnh sticker của cô và anh, dáng vẻ linh tinh kì quặc gì đều có, có
anh lén hôn cô, có khi cô quay đầu lại đụng vào cằm anh, có kiểu dùng
chóp mũi đánh nhau rồi đọ lông mi ai dài hơn ai, còn có anh ôm cô từ
phía sau hai người mười ngón tay giao nắm nét mặt tươi cười như hoa.
Mỗi một chỗ trong phòng cô đều xem.
Ngón tay miết lên bàn học nhẹ nhàng lau, sạch đến mức không có hạt bụi nhỏ nào.
Gian phòng này như một nhà bảo tàng nho
nhỏ, lưu giữ tất cả của mười năm trước như lúc ban đầu, không có gì thay đổi, ngay cả hai đôi dép giống nhau như đúc để trước giường chỉ khác
kích cỡ cũng đến từ năm tháng xa xôi đó.
Rõ ràng nơi đây đã sớm là quá khứ, thay
đổi, mai một lại bảo tồn toàn vẹn trong khoảng thời gian mười năm, nơi
này cho cô một ảo giác mãnh liệt, giống như thời gian ở giữa đã qua đi
không tồn tại, cô chẳng qua chỉ là đi ra phòng khách dạo một vòng cũng
đã trở về.
Nhưng, nhưng trên giường đã không còn
người kia, người khi cô đẩy cửa bước vào sẽ dùng một đôi đồng tử đen
nhánh sáng như sao nhìn chăm chú vào mắt cô, người cho dù cô đã đi đến
trước mặt anh cũng thật lâu mới luyến tiếc dời tầm mắt.
Đột nhiên cô rất muốn biết, rốt cuộc là
cô yêu anh nhiều hay là anh yêu cô nhiều hơn? Khát vọng muốn biết đáp án sau khi nảy sinh trong đầu lan tràn đến mỗi một tế bào, mãnh liệt tới
mức cô không thể ngừng lại.
Chạy băng băng xuống lầu, cô phóng xe đi nhanh như bay.
Khi chị Hoan từ trong phòng vội vàng
chạy ra mở cửa, Chiếm Nam Huyền đang đi từ lầu hai xuống, sau đó Ôn Noãn bước vào ánh mắt đầu tiên chính là không tự chủ được nhìn phía sau chị
Hoan.
Chiếm Nam Huyền dựa lưng vào vách tường đứng trên cầu thang.
Đóng cửa lại, chị Hoan lặng lẽ lui xuống, trong không gian chỉ còn lại hai người xa xa nhìn nhau.
Anh không đi đến, cô cũng không đi qua.
Sofa tinh xảo quý giá, đèn đặt dưới đất
tinh tế, bình hoa men xanh cao cổ cắm một bó hoa khô lớn cùng với sàn đá cẩm thạch trắng nõn mênh mông tạo thành một khung cảnh như mặt nước phá vỡ đại lộ từ chính giữa Kloveniersburgwa, thời gian đã sớm ngăn bọn họ chia xa trở thành hai đầu mút của trần thế.
Anh cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc,
trong tay dôi ra một cái bật lửa, “tách” một tiếng ngọn lửa xanh sáng
lên, ánh lửa chiếu rõ ngũ quan tinh tế như điêu khắc của anh, điếu thuốc kẹp bên khóe môi bị đốt cháy, từ từ thở ra một ngụm khói trong suốt,
cất bật lửa vào túi quần, anh xoay người từng bước đi lên lầu.
Cô nhìn bóng dáng đi lên từng bước của
anh, cho tới khi anh bước lên bậc thang cuối cùng khuất dần sau dãy hành lang, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Tới giờ khắc này, cô mới chịu chân chính thừa nhận, mình đã khiến anh bị tổn thương sâu đậm.
Vì Ôn Nhu, cô không muốn làm bánh quy kẹp nhân, do đó không cho lí do gì chia tay anh.
Bỏ đi nhiều năm không chịu trở về, không chịu cho anh một chút tin tức.
Cho dù sau khi trở về cũng luôn không
chứng thực đã nhận định anh dùng thủ đoạn ác độc với Chu Lâm Lộ, hoàn
toàn không hề tin tưởng anh, còn bởi vì Bạc Nhất Tâm, cho dù cô ở trong
công ty của anh cho đến khi bị điều đến bên cạnh anh, cũng luôn không
chịu gần gũi với anh.
Khi anh không chịu gặp cô, cô giận dỗi
cắt đi mái tóc dài, thật ra khi đó cô vẫn chưa hết hy vọng, cô không tin anh thực sự nhất đao lưỡng đoạn với cô như vậy, chỉ là cô….sợ mình sẽ
là người bị tổn thương đầu tiên, cho nên cô giương cờ đi trước, biểu thị công khai với anh sau này cắt đứt tình nghĩa.
Ngay cả khi anh nói sẽ kết hôn, cô cũng ra tay trước giành ưu thế.
Bởi vì không muốn mình đau, cho nên toàn bộ để anh đau.
Nhưng mà thật ra, cô yêu….yêu anh như thế.
Nếu lần này trở về vẫn còn việc chưa làm xong, thì đó chính là một lời giải thích cô nợ anh.
Nợ ai cũng không nhiều như nợ anh, không trả hết cho nên không định trả, ai bảo anh yêu cô đâu….Nhưng mà, nếu
trong lò