
nói vừa tự động
đem hộp thức ăn mở ra. Vừa mới nhìn thấy trái cây tươi ngon bên trong đã không ngừng xuýt xoa. Vương phi phân phó Phẩm Hương đem chén ngọc tới,
sau khi ăn một miếng liền gật đầu khen không ngừng, “Đúng là…ta chưa
từng ăn qua… băng ngọt cùng với trái cây ngon như vậy, quả nhiên mới mẻ! Hơi Nhi, ngươi cũng nếm thử đi”.
Nước trái cây đá bào Nguyễn Nhược Nhược
tự mình làm mặc dù bị Lý Hơi giận dỗi ném qua cửa sổ xe ngựa, nhưng sau
đó hắn xem nó như là bảo bối mà nhặt trở về, không nghĩ tới lại bị vương phi ăn miếng đầu tiên, Lý Hơi trong lòng nhắc tới đã buồn bực. Hơn nữa
vương phi còn mang ra…đãi khách, cho Lô U Tố một chén! Lý Hơi một bụng
khổ nói không ra lời, chỉ đành sai Phẩm Hương múc đầy một chén rồi ăn
như hổ, từng miếng từng miếng tan chảy vào tim. Quả thật rất ngon, băng
lạnh sảng khoái, ngọt ngào thanh thanh, đã ăn một miếng liền không nỡ ăn nữa. Lý Hơi phân phó Phẩm Hương đang đứng bên cạnh, “Đem phần còn lại
gói kỹ, bỏ vào trong hầm băng, ngày mai ta ăn nữa”.
“Chờ một chút, đem một chén cho Vương gia đi”, Vương phi nói.
Cho Vương gia một chén, phần còn lại cũng không còn bao nhiêu, Vương phi nói luôn, “Hơi Nhi, chỉ còn một chút
thôi, không cần đem cất vào hầm băng đâu, chi bằng chúng ta dứt khoát…ăn hết đi!”. Nói xong cũng không cần hắn trả lời, vương phi phân phó,
“Phẩm Hương, cho Tiểu vương gia thêm một chén, cho Lô tiểu thư thêm một
chút nữa”.
Hộp đựng nước trái cây đá bào cứ như vậy
bị phân chia xong, Lý Hơi cuối cùng chỉ có thể buồn bực đem chiếc hộp
trống rỗng cầm trở về phòng.
***
Lại nói hộp thức ăn ở chỗ Diêu Kế Tông
được “xử lý” nhanh gọn hơn nhiều. Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thanh
chỉ dừng xe ngựa ở ngoài cửa Diêu phủ, nhờ mấy tên gác cửa vào gọi hắn
ra. Diêu Kế Tông vừa nghe nói có hai người bọn họ tới liền như ngựa phi
nước kiệu chạy tới, “Nguyễn Nhược Nhược, đặc biệt tới tìm ta nha, có
chuyện gì tốt không?”
“Chuyện tốt thì chưa, nhưng món ngon thì
có. Nè, ngươi nói xem đây là cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược vừa cười vừa
đem hộp thức ăn đặt vào tay hắn.
Diêu Kế Tông nhanh chóng mở lớp vải bọc
ngoài, mở nắp hộp ra, vừa nhìn thứ bên trong đã lập tức hô to gọi nhỏ,
“Lão thiên a, nước trái cây đá bào!”. Rốt cuộc cũng là người của mình,
vừa nhìn thấy đã biết ngay Nguyễn Nhược Nhược mang vật gì tới, “Không
ngờ ngươi lại làm được thứ này, ta yêu ngươi đến chết mất thôi Nguyễn
Nhược Nhược!!!”, Hắn vừa nói vừa nhịn không được, trực tiếp hóa thành
con chó nhỏ liếm liếm lên bề mặt đá bào.
Ngọc Liên Thành nghe được câu nói sau
cùng liền kinh ngạc một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Nhưng liếc nhìn sang
Nguyễn Nhược Nhược chỉ thấy nàng mỉm cười nhẹ nhàng, không có lấy nửa
điểm vui sướng vô cùng hoặc ngượng ngùng khó chịu. Nàng hướng về phía
Diêu Kế Tông nói: “Làm ơn đi, ngươi ăn uống đẹp mắt một chút có được
không? Ngươi ăn như vậy còn nói giống người thế kỉ hai mươi mốt văn minh sao, ta thấy giống người nguyên thủy hơn”.
Diêu Kế Tông từ trong hộp đựng thức ăn
ngẩng lên, gương mặt và chóp mũi đều dính đá bào, “Người nguyên thủy thì cứ làm người nguyên thủy đi, ta bây giờ chỉ cần có đá bào ăn. Tháng sáu hạ hỏa tại đời Đường này, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể ăn được
nước trái cây đá bào. Nguyễn Nhược Nhược, ngươi quả thực vĩ đại!”
Ăn một hơi hết phân nửa hộp trái cây đá
bào, hắn mới vô cùng sảng khoái thở dài một tiếng, sau khi ngẩng lên
liền dùng ống tay lau miệng lung tung. Đến lúc này hắn mới hướng Ngọc
Liên Thành chào hỏi: “Ngọc Liên Thành, ngươi có khỏe không? Mới vừa rồi
để ngươi chê cười rồi.”
Ngọc Liên Thành đúng là cười, nhưng bất
quá chỉ là cười vui vẻ, “Ngươi phóng khoáng thoải mái như thế, muốn gì
làm đó, ta hâm mộ còn không kịp thì tại sao lại chê cười.”
Diêu Kế Tông đối với hắn không thể không
mang thêm vài phần kính trọng, “Khó trách Nguyễn Nhược Nhược chịu đem sự thật nói cho ngươi biết, thì ra ngươi quả nhiên cùng những người đó bất đồng, lực đón nhận của ngươi rất lớn, tính dung nạp cũng không nhỏ.
Ngọc Liên Thành, ngươi có thể làm bằng hữu của ta không?”
Ngọc Liên Thành lại cười nói: “Đó là vinh hạnh của ta”.
“À…ngày mai có rảnh không? Ta tới tìm ngươi cùng đi ra ngoài”, Diêu Kế Tông hỏi.
“Các ngươi muốn đi đâu? Ta cũng muốn.” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng giơ tay tham gia.
“Tự nhiên không thiếu phần ngươi, chúng ta là đồng bọn mà!”
“Chúng ta đi ra ngoài làm gì?” Nguyễn Nhược Nhược vội vã hỏi.
“Đi du lịch hàng không một chuyến”, Diêu Kế Tông vẻ mặt mi phi sắc vũ.
“Du lịch hàng không?” Nguyễn Nhược Nhược
hoài nghi mình nghe lầm, cái từ này ở tại Đại Đường này mà nói, quả thực là khoa học kỹ thuật rất cao siêu.
“Cái gì gọi là du lịch hàng không?” Ngọc Liên Thành không rõ hỏi lại.
Diêu Kế Tông vì vậy hào khí vút đên tận mây xanh, “Chính là…Khinh khí cầu!”
Sáng sớm hôm sau, tại khoảng đất trống trải vắng người cách Trường An thành ba mươi dặm.
Diêu Kế Tông từ xe ngựa leo xuống, trên
xe chất đầy dụng cụ đồ đạc. Hắn phân phó Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành một tiếng rồi ba người cùng nhau man