
hược Nhược vui vẻ nói.
Nàng quay đầu phân phó Hạnh Nhi, “Hạnh
Nhi, ngươi giúp ta xuống bếp chuẩn bị đường, nước sôi, đem trái cây sắt
thành khối vuông nhỏ, một lát sau ta có việc cần dùng.”
Hạnh Nhi vì vậy mà rời khỏi phòng, Ngọc
Liên Thành cũng bắt đầu đập băng. Hắn cầm búa đập một phát, khối băng
không nhúc nhích, chẳng qua chỉ xuất hiện một điểm trắng xóa trên mặt
tiếp xúc. Nguyễn Nhược Nhược đứng một bên làm “chỉ đạo viên”, “Biểu ca,
ngươi không thể đập băng như vậy, chỗ đó lực diện lớn, không dễ dàng vỡ
ra đâu. Nhắm vào góc ấy…đúng đúng…chắc chắn sẽ vỡ.”
“Ta không biết đập băng lại có nhiều học
vấn như vậy nha!” Ngọc Liên Thành cười nói, nhắm vào một góc băng mà đập xuống, quả thật dễ dàng phá vỡ hơn nhiều. Nắm bắt được kỹ thuật căn
bản, Ngọc Liên Thành bắt đầu đập đập đập, khối băng rên rỉ từng chút
từng chút vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Nguyễn Nhược Nhược cầm theo một cái
thùng lớn, thu gom những khối băng nhỏ bỏ vào trong. Vì vậy, một người
đập một người gom, tràng diện giống như một người gieo hạt một người thu hoạch. Đập liên tiếp mười mấy búa, Ngọc Liên Thành thở hồng hộc dừng
lại. “Không được, ta phải nghỉ thôi.”
“Biểu ca, vừa nhìn đã biết ngươi ngày
thường ít rèn luyện, bây giờ để ngươi dùng nhiều lực như vậy quả thật đã làm khổ người. Cực khổ cực khổ a!” Nguyễn Nhược Nhược trước phê bình
sau an ủi hắn.
“Bình thường ta
chuyện ngoài cửa sổ, một lòng đọc sách thánh hiền>, làm gì dùng nhiều sức lực như vậy. Xem ra thời gian sau này không thể chỉ rèn luyện
thư-kỳ-họa, mà còn phải xuất quân luyện thể chất a! Nếu không thật là…”
Ngọc Liên Thành mỉm cười lắc đầu.
Trong lúc Ngọc Liên Thành nghỉ ngơi,
Nguyễn Nhược Nhược lại không nhàn rỗi. Nàng cầm thìa đem những khối băng nhỏ trong thùng đập nát một lần nữa. Vừa làm vừa nói, “Biểu ca, hai ta
phân công hợp tác, ngươi dùng búa đập khối lớn, ta dùng thìa đập khối
nhỏ, xem như phân chia công đoạn dây chuyền đi!”
“Phần chia công đoạn dây chuyền? Lại là
ngôn ngữ của các ngươi sao? Được, tiếp tục phân chia công đoạn đi.” Ngọc Liên Thành nghỉ ngơi một chút rồi đứng lên sắn tay áo tiếp tục đập
băng. Hắn là thư sinh văn nhược tiêu chuẩn trong giới trí thức Trung
Quốc, thể lực mặc dù vô cùng bết bát nhưng được cái nghị lực không tệ,
cuối cùng cũng có thể đem khối băng khổng lồ đập thành một đống nhỏ. Đập xong khối băng, xiêm y của hắn trước sau đều ướt đẫm, trán cũng lấm tấm mồ hôi hột, tóc tai ướp nhẹp. Thật làm khó hắn rồi!
Nguyễn Nhược Nhược tạm thời ngừng “gia
công” đống băng nhỏ, móc trong tay áo ra một chiếc khăn tay thay hắn lau mồ hôi, “Biểu ca, hôm nay rất cảm tạ ngươi. Ta nhất định làm một phần
nước trái cây đá bào ngon nhất cho người, trừ ngươi ra, hoàng đế có mang chén tới xin ra cũng không cho hắn ăn.”
Cầm chiếc khăn tay nhẹ lau trên trán, ống tay áo nàng tỏa mùi hương thoảng thoảng, Ngọc Liên Thành không nhịn
được, trong lòng rúng động. Định thần một lúc mới cười nói, “Nước trái
cây đá bào, là thức ăn của thời đại các ngươi sao? Được, ta sẽ chờ
thưởng thức món mới mẻ.”
Nguyễn Nhược Nhược rốt cục cũng thành
công chế ra món nước trái cây đá bào, hơn nữa lại rất ngon. Ly nước trái cây đủ màu sắc nhỏ nhỏ xinh xinh, còn có thêm sữa tươi hòa trên đá bào
trắng như tuyết, tuyệt vời a! Nhìn qua vô cùng đẹp mắt, ăn vào cực kỳ
ngon! Ly đầu tiên tất nhiên phải dành cho người “lao khổ công cao” là
Ngọc Liên Thành. Hắn sau khi ăn thử một thìa liền tấm tắc: “Ngon ngon,
quả nhiên là món ăn ngon. Biểu muội, lần này là ta bị ngươi tóm đi, lần
sau nếu ngươi có làm nữa, không cần ngươi lên tiếng ta đây sẽ cam tâm
tình nguyện chạy đến chờ ngươi sai bảo, chỉ cần có thể ăn nước trái cây
đá bào ngươi đích thân làm là được.”
“Biểu ca, đây chính là ngươi nói nha!Lần
sau ta sẽ còn tìm đến nhờ ngươi đập băng, bấy quá ta có yêu cầu, không
được phép nghỉ ngơi. Ngươi mau về nhà rèn luyện thể lực đi thôi!” Nguyễn Nhược Nhược giễu cợt hắn.
Ngọc Liên Thành cười gật đầu. “Được, rèn luyện thì rèn luyện!”
Phần lớn nước trái cây đá bào Nguyễn
Nhược Nhược để Hạnh Nhi phân chia cho mỗi phòng một phần. Tam di nương
được hai phần vì hai tiểu đệ kia nhất định sẽ thích ăn, để hai đứa ăn
nhiều một chút. Nàng tìm hai hộp đựng thức ăn, đem nước trái cây đá bào
cho vào rồi tầng tầng lớp lớp bọc kín lại. Một hộp nàng đưa cho Ngọc
Liên Thành, “Biểu ca, ngươi cầm về nhà đi, cất trong hầm băng có thể giữ được mấy ngày đó!”
Cầm hộp còn lại trong tay, nàng nói, “Cái này đưa cho Diêu Kế Tông ăn, hắn nhất định sẽ mừng đến chết!”
Ngọc Liên Thành liền nói: “Dù sao ta cũng phải về, chi bằng ngươi thuận đường ngồi xe của ta đi, ta phụng bồi
ngươi tới Diêu phủ tìm hắn cũng dễ dàng hơn!”
“Được đó, vậy chúng ta đi chung!” Nguyễn
Nhược Nhược nói xong liền quay đầu sang phân phó Hạnh Nhi, “Hạnh Nhi,
chỗ này cũng còn hơn phân nửa, ngươi mang nước trái cây đá bào này chia
cho mọi người trong phủ nếm thử đi”.
Hạnh Nhi vâng lời, môi mỉm cười vui sướng.
Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành
cùng nhau lên xe ngựa hướng thẳng đến Diêu phủ