
ơn nữa bọn ta cũng đã cùng nhau trải qua khó khăn, coi như là hoạn nạn chi giao đi. Ta tìm tới bảo hắn trả nợ ân tình cho ta, chắc sẽ không
quá khó khăn. Đại ca, ngươi an tâm một chút đi, chờ ta tìm hắn trước.”
Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược lần thứ hai đến Tĩnh An vương phủ tìm Lý Hơi, đãi ngộ so với lần đầu tiên giống nhau
như đúc. Bọn gác cửa không chịu để nàng đi vào, chẳng qua là lần nàng
không thể nhẫn nại ngổi ở cửa từ từ chờ đợi. Hỏi rõ mới biết được Lý Hơi đang ở trong phủ, nàng đem năm lượng bạc cho tên gác cửa nhờ hắn gọi
Tần Mại ra.
Tần Mại vừa thấy nàng đã ngạc nhiên,
“Nguyễn…” hắn liếc sang mấy tên gác cửa một chút, “Nguyễn công tử, ngươi lại tới tìm Tiểu vương gia.”
“Đúng nha Tần Mại, ta có việc gấp nhất
định phải gặp hắn. Mấy người gác cửa chết sống không cho ta đi vào,
ngươi làm ơn giúp ta, dẫn ta đi gặp hắn được không?”
Tần Mại do dự một chút rồi đồng ý dẫn
Nguyên Nhược Nhược vào trong vương phủ. Đúng là trạch phủ của hoàng
tộc, bày trí thật đẹp! Thủy quang sơn sắc, ốc vũ khôi hoành, không gian
rộng rãi, cảnh trí ưu mỹ. Các đình đài điêu khắc tinh xảo, nhã trí thanh tĩnh.
Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa nhìn, chỉ
cảm thấy dùng mắt ngắm thôi cũng không đủ. Tần Mại dẫn nàng xuyên vài
dãy hành lang, đi qua một hồ nước, lại quẹo vào một cánh cổng đá. Trước
mắt chợt hiện lên một khối núi đá lung linh dịch thấu, loại đá này vô
cùng trân quý, trước kia Nguyễn Nhược Nhược đi qua Tô Châu viên lâm từng gặp qua loại hồ thạch này. Tuy nhiên một khối lớn như thế này thì là
lần đầu tiên trông thấy, nhịn không được phải dừng bước ngắm. Nàng trước giờ vẫn luôn yêu thích tự nhiên, sơn thủy hoa cỏ, đến cả gỗ đá cũng
không buông tha. Tấm tắc một hồi, nàng được dẫn đi vòng qua khối hồ
thạch, lập tức bước vào một tĩnh viễn trang nhã. Trong viện có một hồ
nước nho nhỏ, thủy trúc xanh mướt. Nước hồ màu ngọc bích, phảng phất như một khối lưu ly.
Chỗ tốt nha! Nguyễn Nhược Nhược tự động
thốt lên trong đầu. Cảnh trí như vậy quả thực có thể khiến người ta
thoát ly hồng trần, đem rượu hòa với xuân phong. Lý Hơi người này cũng
biết hưởng thụ quá chứ, được ngụ ở phủ đệ thần tiên như vậy thật khiến
cho Nguyễn Nhược Nhược hâm mộ không thôi. Nàng đem cảnh đẹp trước mắt
nhìn hồi lâu mới nhớ ra chính sự, “Lý Hơi đâu? Tại sao không thấy hắn?”
Tần Mại nhìn nàng một cái, muốn nói rồi
lại thôi. Nguyên lai hắn muốn nhắc nhở nàng không nên gọi thẳng danh tự
của Tiểu vương gia, nhưng là…Tiểu vương gia của mình không thèm để ý thì thôi, hắn là hạ nhân xen vào hình như có chút…lắm mồm.
“Tiểu vương gia ở trong phòng, ta vào
trước bẩm báo một tiếng, Nguyễn Tam tiểu thư xin ở chỗ này chờ trong
chốc lát” Tần Mại nói.
Nguyễn Nhược Nhược thấy bên cạnh rừng
trúc có một bộ bàn đá liền tự động ngồi xuống. Ngồi xuống rồi mới phát
hiện ra băng ghế đá không lạnh như mình tưởng mà ấm áp ôn hòa. Đây nhất
định không phải loại đá bình thường, nàng không khỏi cảm thán: người có
tiền đúng là thoải mái nha!
Mới ngồi một chút đã thấy Lý Hơi vội vã
từ trong nhà đi ra, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi
cố ý tới tìm ta sao?”
Nguyễn Nhược Nhược biết chính sự quan
trọng hơn, không rảnh cùng hắn nói chuyện khách sáo nên trược tiếp vào
đề, “Đúng nha! Là vụ việc lần trước, ngươi phải giúp ta nha, mặc dù danh dự rất quan trọng nhưng mạng người còn quan trọng hơn.”
“Ra là vì chuyện này.” Lý Hơi bất giác
cảm thấy hơi thất vọng, “Nữ nhân kia…cử chỉ phóng đãng, ngươi cần gì
phải giúp nàng ta như vậy?”
“Hiểu lầm hiểu lầm” Nguyễn Nhược Nhược
vội vàng nói, “Chuyện hôm đó ở trên xe ngựa nàng đã nói cho ta biết rồi. Nhưng thật ra là nàng cố ý chọc ghẹo ngươi, bởi vì nàng nghe ta nói
ngươi rất dễ thẹn thùng, nàng không tin nên cố ý thử ngươi một chút.”
“Ngươi… Ngươi tại sao nói với nàng những…lời này?” Lý Hơi đại quẫn.
“Ta sai rồi, ta sai rồi” Nguyễn Nhược
Nhược biết mình sai lầm, “Ta cam đoan sau này không cùng người khác nói
chuyện của ngươi nữa.”
Lý Hơi giận không được, nói cũng không
được, trợn mắt nhìn nàng một hồi, rốt cục bật cười nói, “Ta thật không
không biết phải làm gì với ngươi”.
“Được rồi, ngươi cũng đã hết giận, nhanh
nhanh giúp ta mang người ra.” Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy mặt hắn có
phần vui vẻ liền lập tức “rèn sắt lúc còn nóng” nói ra yêu cầu, “Cầu
ngươi đó, Lý Hơi”.
Nghe được nàng mềm giọng nói ra ba chữ
“Cầu ngươi đó” Lý Hơi không khỏi nhớ tới tình hình hôm ấy, sau khi ăn
nhầm dâu độc nàng liền hái một đống dâu tây tới năn nỉ hắn ăn. Lúc đó
hắn tức giận không chịu ăn, nhưng bây giờ nhớ tới chỉ cảm thấy một cảm
giác ngọt dịu trong lòng. Phảng phất như vị ngọt trái dâu tây vẫn còn
lưu lại trên môi.
Tự nhiên là không thể…cự tuyệt nữa. “Được rồi, ta thay các ngươi ra mặt thử một lần xem sao”. Lời nói vô cùng
khiêm nhường, “thử một lần”, nhưng thật ra nếu hắn đã chịu xuất ngựa thì còn không phải là mã đáo thành công! Nguyễn Nhược tất nhiên mừng rỡ cực kỳ, tóm lấy tay phải của hắn mà lắc không ngừng. “Cám ơn cám ơn cám
ơn…”
Thật giống như nhân công bị thiếu mấy
tháng tiền lư