
của nàng, ánh mắt Lý Hơi sáng ngời như sao băng giữa bầu trời đêm u tối, khúc mắc trong
lòng đã được Nguyễn Nhược Nhược khai giải, hắn không tự chủ được liền ôm chặt nàng hơn, nhìn nàng mỉm cười rúc sâu vào ngực mình…hắn nhịn không
được liền cúi xuống đặt lên đấy một nụ hôn. Trời đất tan biến, thế giới
thật nhỏ nhoi chỉ có thể vừa vặn cho hai người bọn họ.
***
Hai người bọn họ ở đây say sưa mật ngọt, Tĩnh An vương phủ trong Trường An thành cơ hồ rung động đến tận trời.
Tiểu vương gia thừa dịp đêm đen gió lớn
mà cao bay xa chạy, Vương gia đích thân dẫn người đuổi theo nhưng lại để mất dấu, bọn họ còn tìm được một đống vải bố lùng nhùng, lửa trong hỏa
bồn cháy cạn nhưng vẫn còn rất ấm, Vương gia đoán hai người bọn họ vẫn
chưa thể chạy xa. Chỉ là…bốn phía đều đã lục soát cẩn thận nhưng vẫn
không tìm thấy bóng người. Chẳng lẽ bọn họ có người tiếp ứng, dùng khoái mã thoát khỏi truy binh?
Tĩnh An vương gia phân phó tâm phúc mang
theo nhân mã đuổi theo, dọc đường tỉ mỉ lục soát, nhất định phải mang
Tiểu vương gia trở về. Chuyện Lý Hơi nửa đêm bỏ trốn tuyệt đối không
được để lộ ra ngoài, ai tiết lộ sẽ giết chết không tha. Vương gia thật
sự tức giận, để con trai trước mắt hắn chạy mất, hắn giận suýt thổ
huyết.
Đêm đó vương gia mơ hồ nhìn thấy trên vật thể bay kia có bóng người, bởi vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ
lắm. Nhưng vương phi sống chết khẳng định, “Nhất định là Nguyễn gia tam
nha đầu làm trò quỷ. Ta nhớ rồi, lúc Lý Hơi đi cùng ta đến Lâm viên,
trên đường đã gặp phải đồ vật biết bay này. Lúc ấy Lý Hơi thúc ngựa chạy biến đi, lúc trở về âm trầm cả ngày không thấy mặt. Trước lúc đó, bọn
họ nhất định đã có tư tình”. Nam chưa thành thân nữ chưa gả, đây vốn là
một chuyện tình tốt đẹp, vậy mà khi trôi qua miệng nàng liền thành nam
nữ câu gian. Thành kiến quả thật rất sâu a!
Tĩnh An vương gia nghe xong chân mày liền cau lại căng thẳng, “Vương phi hãy đến Nguyễn phủ một chuyến, xem có
thể gặp mặt Nguyễn gia cô nương kia hay không?”, Vương gia suy nghĩ một
chút rồi lại nói, “…chỉ thăm dò động tĩnh, tạm thời không cần động đến
người Nguyễn gia. Hơi Nhi cùng dân nữ bỏ trốn, chuyện này không thể làm
lớn, nếu đến tai Hoàng Thượng sẽ không tốt”.
Vậy nên Tĩnh An vương phi vội vàng leo
lên xe ngựa chạy đến Nguyễn phủ. Lúc này, trên dưới Nguyễn gia cũng đang loạn thành một đoàn, bởi vì đến sáng nay bọn họ đã phát hiện Tam tiểu
thư bỏ trốn, chỉ lưu lại một phòng thư. Trong thư nàng không nói rõ
nguyên nhân, lại không đề cập nơi chốn cụ thể, chỉ bảo là đi tìm đại ca. Nguyễn lão gia bị chọc giận đến tím mặt, “Một đứa lén lút bỏ đi, giờ
lại thêm một đứa âm thầm bỏ trốn, ta trước kia đã tạo nghiệt gì để sinh
hạ một đám…hài tử bất hiếu!”
Lúc con trai bỏ trốn cùng nữ nhân, Nguyễn phu nhân khóc đến mềm oặt. Lúc này Nguyễn Nhược Nhược bỏ nhà đi, đến
phiên Nhị di nương khóc như mưa, “Nhược Nhược, Nhược Nhược nữ nhi của
ta! Ngươi làm sao lại bỏ nhà đi, nữ nhi một thân một mình đơn độc bên
ngoài, mẫu thân làm sao an tâm a!”
Thoạt đầu Nguyễn phu nhân còn có điểm hả
hệ, nhưng suy nghĩ một hồi liền nhớ đến đứa con trai vẫn còn lưu lạc bên ngoài, nàng khẽ thở dài. Nguyễn Nhược Phượng cúi đầu không nói một lời, trước kia nàng còn khi dễ vị muội muội này, nhưng khi nàng ta đi rồi
bất giác lại cảm thấy có vài phần cô đơn. Tam di nương ôn hòa ôm hai đứa con trai, nàng vừa khuyên nhủ Nguyễn lão gia vừa khuyên nhủ Nhị di
nương, vội vàng bận rộn không ngừng. Đúng vào lúc mọi thứ rối tung như
vậy, vương phi tìm đến cửa. Nguyễn phủ người trên kẻ dưới nhanh chóng
trấn định lại tinh thần, cả nhà bước ra cửa đón khách.
“Tam tiểu thư có ở trong phủ không?”, Vương phi vừa ngồi xuống đã trực tiếp vào đề.
Nguyễn lão gia nhất thời không biết phải
đáp như thế nào, Nhị di nương nước mắt tuôn trào không cách nào ngừng
lại. Cũng may Nguyễn phu nhân nhanh chóng ứng biến, “Thật không khéo,
Tam nha đầu đã đến Lạc Dương thăm thân thích rồi. Vương phi tìm nàng có
chuyện gì sao?”, Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, đặc
biệt là khi Nguyễn Nhược Nhược vẫn còn là một nữ tử thâm khuê chưa xuất
giá.
Nghe được một câu này, trong lòng vương
phi đã đoán được vài phần, lại liếc thấy sắc mặt mọi người chín phần bất an, quả nhiên…chính là nha đầu nhà này dẫn dụ con trai nàng bỏ trốn.
Vương phi rất tức giận, nhưng nghĩ lại những lời dặn dò của Vương gia,
sự tình này thật sự không nên nháo loạn. Vương phi kiềm chế tính tình
nói, “Tam tiểu thư đã không có ở đây ta cũng không có việc gì nữa. Cáo
từ”. Nhìn thần sắc bọn họ, xem ra quả thật không biết được gốc rễ sự
tình, vương phi cũng không muốn nói nhiều nữa.
Vương phi vừa rời khỏi, đám người trong
Nguyễn phủ không phải không cảm thấy khó hiểu. Chỉ là chuyện trong nhà
còn chưa lo xong, không còn tâm tư suy nghĩ chuyện của người khác.
Nguyễn lão gia “hữu khí vô lực” phân phó bọn hạ nhân, “Phái thêm một số
người ra ngoài thành Trường An tìm cho ta, có lẽ nàng vẫn chưa chạy xa,
phải mang nàng trở về càng sớm càng tốt. Lần này bắt về được nhất định
s