
ọi đến mông
rồi, mau đứng dậy làm việc đi”, Lý Hơi vẫn đang chìm trong mộng đẹp thì
bị Nguyễn Nhược Nhược ghé vào tai mà réo inh ỏi. Hắn đột nhiên giật
mình, từ trên gường nhảy xuống vừa mặc quần áo vừa cười nói.
“Nương tử a, ngươi có gì cần phân phó?”
“Ngươi nhanh nhanh đi rửa mặt, nhà hết
củi rồi, mau lên núi đốn củi đi”, Nguyễn Nhược Nhược bày ra bộ dáng cùng khẩu khí lão nương sai bảo tiểu phu quân.
Sơn cảnh mùa thu tĩnh lặng thanh bình,
không khí trong lành khiến lòng người cảm thấy thư thái. Lý Hơi vừa bước ra ngoài đã bị cảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ làm thần trí ngẩn ngơ, Nguyễn Nhược Nhược vừa đẩy hắn vừa cười, “Nhanh rửa mặt đi, cảnh đẹp
thế này đợi khi lên núi đốn củi sẽ để cho ngươi ngắm đủ”.
Lý Hơi đến hồ nước trước biệt viện rửa
mặt, Nguyễn Nhược Nhược ở một bên dùng khăn lau khô gương mặt ướt sũng
của hắn. Lau khô rồi, nàng dùng một chiếc lược gỗ chải đầu cho hắn. Lý
Hơi lẳng lặng ngồi yên không nhúc nhích, tay nàng vuốt ve những lọn tóc
mềm mại của hắn mãi không chán, hắn nhắm mắt hưởng thụ loại cảm giác
này…thật thoải mái a! Đợi thật lâu sau mới nghe Nguyễn Nhược Nhược lên
tiếng hoan hô, “Xong rồi, Lý Hơi, so ra tóc ngươi còn khó vấn hơn tóc
của ta nha!”
Nàng đem mái tóc đen dài của mình buộc
gọn phía sau gáy, lọn tóc phía sau lưng đung đưa từng bước chân nàng
tung tăng chạy vào phòng…Lý Hơi ngây ngẩn một hồi mới thấy nàng quay trở ra, một tay mang theo đao chặt củi, một tay ôm rổ mây. Nàng đưa đao
chặt củi cho Lý Hơi, ngữ khí dịu dàng, “Được rồi, chúng ta cùng đi làm
thôi. Ngươi đi đốn củi, ta đi nhặt quả dại”
Hai người tay trong tay bước ra cửa. Sáng sớm, đường mòn trong rừng vẫn còn bao phủ một tầng sương mỏng, bọn họ
tà tà bước đi, chim chóc trong rừng cũng không sợ người. Băng ngang qua
hồ nước, họ đi đến một nơi ngập tràn hoa cúc dại, màu trắng, màu hồng,
màu vàng, hoa to hoa nhỏ chen chúc nhau vô cùng rực rỡ. Nguyễn Nhược
Nhược vừa trông thấy hoa đã “bỏ rơi” Lý Hơi, nàng phân phó hắn đi đốn
củi nhưng bản thân mình lại vui vẻ chạy đi hái hoa cúc. Một đóa lớn, một đóa nhỏ, hoa này, hoa kia…mặt trời dần lên cao, ánh nắng ban mai rạng
rỡ trên cánh đồng hoa.
Hai người bọn họ một người đốn củi, một
người hái hoa cúc dại quả thật vô cùng bận rộn. Đột nhiên một thanh âm
vang lên, “Dừng tay, ngươi đang làm gì vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược theo tiếng nhìn lại,
trông thấy phía trước có một lão nông đang đi đến, đôi mắt nhìn chằm
chằm Lý Hơi đợi trả lời. Lý Hơi vừa mới vung đao chặt một nhát vào thân
cây, lại chẳng biết mình phạm lỗi gì nên có chút ngạc nhiên đáp, “Ta
đang đốn củi”.
“Đó là cây nhà ta trồng a, tiểu ca ca, ngươi đừng chặt lung tung!” Lão nông nghe được dở khóc dở cười.
A! Nguyễn Nhược Nhược vội vàng xông qua
đỡ lời, “Xin lỗi xin lỗi, lão trượng, chúng ta thật không phải, chúng ta không biết đây là cây nhà lão trồng, nếu biết tuyệt đối sẽ không chặt”.
Lão nông nghe nàng nói vậy, nếp nhăn trên mặt giãn ra vừa cười vừa nói, “Các ngươi vì không biết nên mới chặt, ta cũng không trách. Nếu muốn đốn củi thì đi về phía nam Sơn Ao mà đốn,
nơi đó rất nhiều cây gỗ tạp, tùy các ngươi đốn”.
Nguyễn Nhược Nhược rối rít cảm ơn, sau đó nắm tay Lý Hơi kéo đi. Rời một quãng khá xa nàng mới bật cười trêu chọc hắn, “Ngươi đốn củi giỏi thật, chặt một phát liền trúng cây nhà người
ta trồng”.
“Ta cũng không biết đó là cây trồng nha! Thật phí công mà!”, Lý Hơi cũng cười.
Hai ngươi đi về phía nam Sơn Ao, nơi này
quả thật rất nhiều cây gỗ tạp cao thấp chen chúc nhau. Lý Hơi tập trung
đốn củi, Nguyễn Nhược Nhược đi xung quanh tìm hoa quả dại. Dưới gốc cây, nàng nhìn thấy một quả cầu nho nhỏ xù xì, phảng phất như một chú nhím
con. Nguyễn Nhược Nhược hô to gọi nhỏ, “Lý Hơi, ta phát hiện bảo tàng
nè!”
Lý Hơi chạy tới, mặc dù đốn củi đến ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn vẫn cười ngọt như mật, “Cái gì vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược hái một quả cầu xù xì
rồi bỏ vào tay Lý Hơi nói, “Hạt dẻ a! Khi nào trở về nhà ta sẽ làm hạt
dẻ đường cho ngươi ăn”.
Lý Hơi sợ run nhìn “con nhím nhỏ” trong
lòng bàn tay mình, “Cái này…nó ghim ghim xù xì…ngươi có nhầm không? Có
thể ăn được sao?”, Hắn chưa từng thấy qua hạt dẻ “nguyên sơ” nên phản
ứng như vậy cũng bình thường.
Nguyễn Nhược Nhược bật cười, nàng dùng
tay lột bỏ lớp vỏ nhung bên ngoài để lộ ra hạt nhân bên trong, “Nhìn
thấy chưa, ăn là ăn cái này”.
Lý Hơi lúc này mới nhìn ra hình dáng hạt
dẻ quen thuộc, hắn thở dài một hơi. Nếu cứ để luôn vỏ thì vô luận thế
nào hắn cũng không dám nuốt vào bụng.
“Vậy ngươi tiếp tục nhặt đi, ta tiếp tục…đốn củi.”
Hai người phân công hợp tác, đến gần giữa trưa thì một người khiêng một bó củi to, một người ôm một rổ hạt dẻ,
theo đường mòn trở về nhà. Hai bên đường lá vàng rụng tầng tầng lớp lớp, lại nghe trong rừng chim tước hót véo von, Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên cao hứng cất tiếng hát, “Trên cây có chú chim non ríu rít chuyền cành, ở đây non xanh nước biếc chúng ta tươi cười quanh năm…”
Nàng chỉ hát hai câu, sau đó không thèm
hát nữa, Lý Hơi cười nói, “Rất êm tai nha, tại sao không tiếp