
ải ngủ một chút thôi. Ngươi nhất định cũng rất mệt mỏi, chúng ta…trước tiên ngủ một giấc đi”.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa cởi áo
ngoài, mặc một thân áo ngủ trắng muốt chui vào chăn. Nàng liếc mắt tinh
quái nhìn Lý Hơi vẫn còn đang chần chừ ở mép gường, “Đừng làm khó mình,
ngươi cũng nằm xuống đi”.
Nghe nàng nói vậy, Lý Hơi cũng cởi áo
ngoài rồi ngã người nằm xuống bên cạnh nàng. Hai người gần trong gang
tấc, có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Lý Hơi ngửi được u hương nhi nữ
tỏa ra từ thân thể Nguyễn Nhược Nhược, nhịp tim không khỏi đập loạn một
trận, phía dưới không chịu thuận theo tuần quy đạo củ. Hắn vội vàng xoay người nằm đưa lưng về phía nàng, tâm trí giãy dụa một hồi mới có thể
khôi phục hô hấp bình thường. Dù sao cũng đã vất vả cả đêm, hắn dần dần
chìm sâu vào giấc ngủ say.
Lý Hơi ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh
dậy đã quá trưa. Hắn mở mắt nhìn sang bên cạnh, Nguyễn Nhược Nhược không có ở đấy. Lý Hơi giật mình lo lắng, chợt nghe bên ngoài có thanh âm
truyền đến, lúc này hắn mới thở phào yên lòng. Vội vàng rời gường, hắn
khoác áo đàng hoàng, lại nhìn thấy trên bàn có đặt một bát nước trong,
là nàng chuẩn bị cho hắn. Quả thật hắn đang rất khát nước nên uống một
hơi cạn sạch. Rõ ràng chỉ là chén nước thanh đạm bình thường nhưng cảm
giác lại ngọt như mật hoa.
Trong bếp, Nguyễn Nhược Nhược buộc tóc
đơn giản sau gáy, một tay cầm nồi, một tay xách ấm, trước sau vội vàng
lục đục. Không khí mang theo sự ấm cúng thanh bình của nhà thường dân bá tánh. Lý Hơi tựa cửa ngắm nhìn nàng một hồi lâu mới lặng lẽ đi vào, hắn từ phía sau choàng tay ôm cổ nàng. Mới vừa cùng nàng chung gường chung
chăn, hắn ngược lại không dám tùy ý thân mật, sợ rằng dục hỏa sẽ bùng
phát bất cứ lúc nào.
“A, ngươi tỉnh rồi!”, Nguyễn Nhược Nhược
xoay đầu nhìn hắn mỉm cười, bờ môi mềm mại khiến hắn không tự chủ được
cúi xuống, một nụ hôn thật sâu…thật nồng thắm…Nguyễn Nhược Nhược lúc đầu còn mỉm cười lẩn trốn, “Đừng phá, ta đang nấu cơm mà!”, Nhưng…làm sao
có thể cự tuyệt hắn? Hai người không tự kìm hãm được liền ôm hôn say
đắm, đôi bờ môi dây dưa triền miên không chịu tách ra. Xoảng! Một thanh
âm rơi vỡ vang lên, kinh động hai người đang bay bổng trong mê mộng, là
nắp nồi trong tay Nguyễn Nhược Nhược rơi xuống đất. Dây buộc tóc của
nàng không biết đã bung ra từ lúc nào, mái tóc dài chảy xõa xuống bờ
vai.
“A! Cơm biến thành cháo rồi! Lý Hơi, đều
tại ngươi, đều tại ngươi!”, Nguyễn Nhược Nhược dậm chân nhìn nồi cơm
trong phút chốc đã nhão nhừ như cháo. Lý Hơi mỉm cười nhặt nắp nồi trên
đất trả lại cho nàng rồi nói, “Ta ăn cháo cũng được”.
“Là ngươi nói đó nha, ăn không hết ta sẽ bắt ngươi nuốt bằng hết”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
Món ăn sền sệt nửa cơm nửa cháo, sống
sống chín chín này quả thật rất khó nuốt. Nguyễn Nhược Nhược buông đũa
chịu thua, lại nhìn sang Lý Hơi ngồi đối diện mặt mày vẫn hớn hở hết ăn
lại uống, “Không phải chứ, thứ này ngon vậy sao? Ngươi thế nào lại cao
hứng như vậy?”
Lý Hơi nuốt xong một ngụm “cháo” mới mỉm cười trả lời, “Ta không ngờ ngươi lại có thể nấu được một món khó ăn đến mức này nha”.
“Ngươi còn dám nói”, Nguyễn Nhược Nhược bĩu môi, “Đều là tại ngươi, nếu không nó đâu thành ra thế này”.
Lý Hơi lắc đầu cười nói, “Được rồi, đều là lỗi của ta, vậy để ta ăn hết là được chứ gì”.
Vậy nên Nguyễn Nhược Nhược không hề khách khí đem chén cháo chỉ mới ăn qua vài miếng đẩy đến trước mặt hắn, “Ăn
hết, ăn không hết ta không nấu cơm tối. Ta bãi công”.
Lý Hơi thở dài rồi nói, “Tự làm tự chịu”. Hắn đẩy chén của mình sang một bên, cầm chén của Nguyễn Nhược Nhược ăn
tiếp. Chỉ những người yêu nhau mới không để tâm đến việc ăn thức ăn thừa của đối phương. Ngươi ăn cũng giống như ta ăn, có khác gì nhau.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn ăn vài miếng cũng không để hắn ăn thêm nữa, “Lý Hơi, bỏ đi, chúng ta vào rừng kiếm thức ăn!”
Bỏ đống thức ăn kinh hoàng sang một bên,
hai người tay trong tay chạy ra ngòai rồi đi thẳng vào rừng. Nguyễn
Nhược Nhược vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, “Diêu Kế Tông nói nhà hắn có
trồng bưởi ở đây, tuy nói là mới thu hoạch nhưng chắc chắn vẫn còn sót
lại một ít. Lý Hơi, chúng ta đi tìm một chút!”
“Nhìn kìa, trên kia không phải có một quả đó sao”, Lý Hơi tinh mắt nhìn thấy trên ngọn cây bên trái có một quả
bưởi vẫn còn đu đưa giữa khóm lá xanh.
“Tuyệt vời, mắt ngươi thật tốt a! Nhanh hái xuống đi!”, Nguyễn Nhược Nhược chỉ huy.
Lý Hơi trèo lên cây hái bưởi rồi ném
xuống cho Nguyễn Nhược Nhược đón lấy, “Wow, quả này không nhỏ nha, lại
khá nặng, bên trong chắc chứa rất nhiều nước, nhất định sẽ ngọt vô cùng. Lý Hơi mau xuống đi, chúng ta ăn bưởi”.
Lý Hơi nhảy xuống nhưng lại trèo lên một
cây khác, “Ta thấy vẫn còn một quả nữa”, chỉ một lát sau, một quả nữa
lại được ném xuống.
Nguyễn Nhược Nhược cao hứng, “Xem ra cá lọt lưới khá nhiều, hay là chúng ta cứ hái hết đi”.
Một người trên cây một người dưới đất hái bưởi say sưa, đến khi mặt trời lặn về tây đã “thu hoạch” không dưới hai mươi trái. Bốn cánh tay không thể mang về hết, vậy nên Lý Hơi cởi áo
k