
tục hát?”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói, “Đói bụng, không có sức hát. Chúng ta
nhanh về nhà làm cơm trưa thôi”.
Trở lại biệt viện, Lý Hơi đặt bó củi
xuống rồi theo phân phó của Nguyễn Nhược Nhược mà bổ thành từng khúc
nhỏ. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đi vào bếp. Lý Hơi đã chặt củi xong,
lại đốt lên một đống lửa trong sân mới nhìn thấy Nguyễn Nhược Nhược mỉm
cười đi ra, trên tay cầm theo gói bột trắng.
“Lại bột nữa sao? Ngươi định làm món gì ăn trưa vậy?”
“Tối qua làm bánh nướng thất bại, ta
không cam lòng. Hôm nay ta nhất định phải làm được món bánh nướng thật
ngon cho ngươi ăn, có được hay không?”
“Được”, Lý Hơi cao giọng đáp ứng, nhưng lại “đính kèm” thêm một câu, “Nếu lại thất bại thì ăn bột nướng cũng được”.
Ngữ khí quả thật đại nhân đại lượng a! Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền choáng váng, “Lý Hơi ngươi…”.
Lý Hơi bỏ chạy, Nguyễn Nhược Nhược không
chịu thua liền ba chân bốn cẳng đuổi theo sau, đem bột trắng trong tay
trét lên mặt hắn, nàng nhìn gương mặt lấm bột lem luốc của hắn mà phá ra cười, “Dám cười ta…a ha ha ha ha!”
Lý Hơi cũng không cam tâm làm người “bị
hại”, hắn cọ vào than củi cho dính tay rồi quẹt lên mặt Nguyễn Nhược
Nhược. Hai người vì vậy không màng đến “chính sự” mà đùa giỡn vô cùng
hăng hái. Cuối cùng, đợi đến khi một người mặt trắng một người mặt đen
mới đạt thành “Hiệp nghị đình chiến”. Cả hai song song chạy đến bờ hồ
rửa sạch tay chân mặt mũi mới trở về tiếp tục làm việc.
Đã từng thất bại một lần nhưng Nguyễn
Nhược Nhược không nản chí, đem bột bánh nhào nặn một hồi cũng thành
công. Bột được cán mỏng như tờ giấy, hai mặt được rắc đậu vàng, cắn vào
một miếng sẽ cảm nhận được vị mặn giòn tan. Lý Hơi ăn một mạch năm cái
bánh, vừa ăn vừa tấm tắc khen không ngớt, “Rất ngon, so với với cơm
cháo, bánh nướng và bột nướng ngày hôm qua thì ngon hơn rất nhiều”.
Nhìn Lý Hơi như một hài tử đắc ý vì được
ăn kẹo, Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được ngồi mỉm cười nhìn hắn chăm
chăm. Đúng nha, còn gì vui sướng hơn việc nghe người yêu khen ngợi món
ăn mình tự tay làm?
Cơm trưa ăn xong, Nguyễn Nhược Nhược đem
chén cơm đẩy ra, lại mang tới hai quả bưởi hôm qua hái được nhờ Lý Hơi
gọt vỏ. Nàng vừa ăn vừa nói với Lý Hơi, “Đây là món tráng miệng, cuộc
sống của chúng ta thật giống địa chủ a!”
Lý Hơi cũng vừa ăn bưởi vừa nói, “Ta trước kia là vương tử, bây giờ lui về làm địa chủ cũng không tệ lắm”.
“Dĩ nhiên không tệ, ngươi không thấy ở
đây còn có địa chủ lão bà phụng bồi ngươi sao?”, Nguyễn Nhược Nhược bật
cười, đem một miếng bưởi bỏ vào miệng Lý Hơi.
Lý Hơi cũng đem miếng bưởi trong tay mình đưa đến miệng nàng, “Chúng ta như vậy thật tốt, ở tại biệt viện này
trải qua một cuộc sống thanh nhàn tự tại, không ai ràng buộc thúc ép.
Mặc dù áo vải đơn sơ nhưng so với cẩm y ngọc đái còn thoải mái hơn”.
Nguyễn Nhược Nhược thấu hiểu cảm giác của hắn. Nàng mỉm cười nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện,
nàng vội vàng nhảy dựng lên, “Ai nói an nhàn tự tại không ai ràng buộc
thúc ép, ngươi còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa. Nhanh đi rửa chén đi, rửa
xong theo ta đi làm việc”.
“Làm việc gì?”
“Ăn hạt dẻ a! Ta làm hạt dẻ đường cho ngươi ăn”.
Đem một rổ hạt dẻ đổ ra thành một đống
giữa sân, Nguyễn Nhược Nhược cầm hạt dẻ đầy gai nhọn mà lo lắng, nếu
phải ngồi lột vỏ từng chút từng chút một thì biết đến bao giờ mới xong?
Lý Hơi cầm lấy một trái thử lột vỏ, hắn cũng lắc đầu nói, “Cái này…lột
vỏ thật phiền toái, vừa cứng vừa đâm vào tay”.
Nguyễn Nhược Nhược cúi đầu suy nghĩ một
hồi liền xuất ra tuyệt chiêu, “Chúng ta không lột vỏ, cứ dứt khoát đem
chúng quăng vô lửa đi, dùng lửa đốt vỏ bên ngoài cũng được”.
Lý Hơi vừa nghe cũng cảm thấy chí lý, hắn liền đốt lên một đống lửa giữa sân. Hai người nhanh chóng đem toàn bộ
hạt dẻ vứt vào lửa. Lớp vỏ ngoài dần dần khô lại, bong ra, nhân hạt dẻ
bắt đầu lộ ra ngoài, Nguyễn Nhược Nhược hưng phấn reo lên, “Ta thật
thông minh quá xá, lại nghĩ được cách lột vỏ này”.
Lý Hơi gật đầu nói, “Quả thật vừa đơn giản vừa hữu hiệu, bây giờ…làm sao đem chúng ra mà không làm vỡ hạt?”
“Chúng không cháy sạch dễ vậy đâu, loại
quả này vốn không bắt lửa, đem củi tới nhiều hơn một chút đi, chúng ta
thiêu sạch lớp vỏ này luôn”, Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa thêm củi
vào, lửa bốc lên càng mạnh, nàng vô cùng đắc ý nhìn vỏ hạt dẻ bong hết
ra ngoài, “Nhìn đi, đợi một chút nữa là chúng ta có thể lấy hạt dẻ ra
rồi”.
Nguyễn Nhược Nhược đang nói thì đột nhiên có một vật từ trong đống lửa văng ra đập vào trán nàng một phát, “Ai da, cái gì vậy?”
Vẫn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì liên tiếp hai ba thanh âm lép bép vang lên, từ bên trong đống lửa lại
có thêm nhiều “vật nhỏ” bắn ra. Nguyễn Nhược Nhược ngỡ ngàng nhưng Lý
Hơi phản ứng rất nhanh lẹ, hắn mau chóng ôm lấy nàng “rút lui”. Hai
người chạy vào nhà rồi cùng nấp trong cửa nhìn ra ngoài sân. Đống lửa
bên ngoài tựa như mặt trời đang vào giai đoạn hình thành, giữa vầng sáng rực rỡ có vô số “vệ tinh” bắn ra ngoài. Có vài “vệ tinh” lao thẳng đến
cửa, thanh âm lách cách không ngừng v