
!
“Phụ thân, ta không muốn làm thế tử”, sau khi Lý Hơi im lặng một hồi, hắn xoay đầu nhìn lại phụ thân cất giọng nói.
Chỉ là một câu nói vô cùng nhẹ nhàng
nhưng Tĩnh An vương gia nghe như một tràng sấm sét đánh ngang tai. Vương gia chấn động đứng lên, ngữ khí khó tin đến giật mình, “Hơi Nhi, ngươi
vừa nói cái gì?”
Lý Hơi nói lại từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, “Ta – không – làm – thế …”
Chát! Thanh âm thanh thúy vang dội, một
cái tát cắt đứt lời nói còn dang dở của Lý Hơi. Tĩnh An vương gia sau
khi dằn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng liền nổi sóng phong ba. Sau khi
tát con trai một bạt tai, vương gia vung tay hất tất cả bút sách nghiên
mực trên bàn xuống đất, chậu tùng bách rơi vỡ tan nát, trong phòng nhất
thời ngập tràn thanh âm đổ vỡ. Tĩnh An vương gia phẫn nộ, trong đôi mắt
ẩn chứa hai luồng nhiệt hỏa đang thiêu đốt Lý Hơi, “Ngươi…lời như thế mà ngươi cũng nói ra được. Ngươi không muốn làm thế tử? Ngươi muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm sao? Thế tử tương lai sẽ là vương
gia, người kế thừa vương vị, hoàng đế sau khi tuyển chọn sẽ ra thánh chỉ sắc phong. Ngươi không muốn làm thế tử, vậy ngươi đi gặp Hoàng Thượng
xin chỉ từ phong đi!”
Lý Hơi bị phụ thân đánh một bạt tai, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên năm dấu tay. Hắn ngẩng đầu nhìn lên,
nhìn vào gương mặt đang nổi giận của phụ thân, hắn cảm thấy kính sợ theo bản năng nhưng vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì, “Ta…ngày mai sẽ diện
thánh, cầu xin Hoàng Thượng từ phong”
Tĩnh An vương gia bất quá chỉ tức giận
nói ra, Lý Hơi vô ý đáp lời khiến vương gia nổi trận lôi đình. Vương gia đi vòng qua giá sách, dùng cả tay lẫn chân đánh Lý Hơi một trận,
“Nghiệt chướng! Ngươi…đúng là nghiệt chướng! Còn dám nói bừa muốn diện
thánh xin từ phong, ngươi vong phụ thánh ân như thế, không đợi Hoàng
Thượng trách tội xuống, ta đây…ta đây sẽ trực tiếp đánh chết ngươi, để
ngươi không làm hại cả nhà”.
Lý Hơi không phản kháng, không không tránh né, không kêu đau, hắn để mặc phụ thân tùy ý trút giận.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, vương phi vội
vàng chạy vào trong phòng. Vừa lúc nhìn thấy Tĩnh An vương gia một cước
đem Lý Hơi đá ngã trên mặt đất, còn muốn bồi thêm một cước nữa, vương
phi vừa vội vừa đau lập tức xông lên che chở trước mặt con, ngữ khí khẩn cầu, “Vương gia, Hơi Nhi trẻ tuổi không hiểu chuyện, hắn không cố ý
trêu chọc người. Nhưng tại sao người có thể ra tay nặng như vậy, hắn rốt cuộc vẫn là cốt nhục của người mà!”
Bị vương phi cản lại, Tĩnh An vương gia
trấn tĩnh phất tay, “Đứa con này, ngươi đã nghe thấy những lời đại
nghịch bất đạo của hắn chưa? Quả thật không xứng đáng làm cốt nhục của
ta!”
“Hơi Nhi nhất thời hồ đồ, vương gia,
người cũng biết mà!” Vương phi một mặt thay con lên tiếng, một mặt đỡ Lý Hơi lên, đau lòng chạm vào gương mặt sưng tấy của hắn, “Hơi Nhi, mau tạ lỗi với phụ thân đi, nói rằng ngươi sẽ không hồ đồ như vậy nữa”.
“Ta không hồ đồ, ta biết mình đang làm
gì”, Lý Hơi đối diện với ánh mắt nổi giận của phụ thân cũng không thay
đổi tâm ý, “Ta có thể buông tay đối với thân phận thế tử, bởi vì thân
phận này mà ta không được tự do. Từ nhỏ đến tận bây giờ ta toàn vì các
ngài mà sống. Các ngài chỉ quan tâm đem ta dạy bảo thành người thừa kế
vương vị hợp cách, các ngài căn bản không quan tâm bản thân ta muốn gì,
các ngài cũng không hiểu thế nào là tình yêu, tất cả chỉ là quan hệ vì
lợi ích. Nhưng ta hiểu được thế nào là tình yêu, nó khiến ta vui vẻ, nếm trải được hạnh phúc trước nay chưa bao giờ có. Ta không muốn buông tay
đối với loại hạnh phúc này. Ta vui sướng thuần túy là vì chính mình vui
sướng, không can dự gì đến thân phận Tĩnh An vương thế tử, không quan hệ với quyền uy thế lực. Vốn là tình cảm của ta, thê tử của ta, tại sao ta lại không có quyền lựa chọn? Tại sao các ngài luôn muốn bắt ta làm
theo ý các ngài. Tình yêu và trách nhiệm, bản thân ta vốn có thể đảm
đương được, tại sao các ngài lại muốn ép ta chọn một trong hai con
đường? Bảo ta vì quyền cao chức trọng mà sống không vui vẻ, ta cam tâm
tình nguyện buông tha công danh phú quí để chọn nữ nhân ta yêu thương,
bởi vì chỉ cần ở bên cạnh nàng ta liền cảm thấy vui sướng, chính là vui
sướng từ tận đáy lòng.”
Hắn nói một hơi, Tĩnh An vương gia cùng
vương phi đều kinh ngạc. Một hồi sau, Tĩnh An vương gia chỉ tay vào hắn
nói, “Ngươi…ngươi…uổng phí công ta đem hết tâm tư bồi dưỡng ngươi, giờ
ngươi lại vì một nữ nhân mà bỏ bê chí lớn, thân phận thê tử cũng không
làm, rũ trách nhiệm với giang sơn xã tắc, ngươi chỉ lo nhi nữ tình
trường…ngươi…thật khiến ta vô cùng thất vọng”.
“Hơi Nhi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào a!
Phụ mẫu đều là vì muốn tốt cho ngươi nên mới nghiêm khắc dạy bảo ngươi.
Chúng ta là vì yêu thương ngươi, tại sao ngươi lại có thể nói lên những
lời oán trách như vậy?”, Vương phi vô cùng chấn động.
“Ta biết phụ mẫu yêu thương ta, nhưng
cách yêu của các ngài là cương ngựa, ta chính là ngựa trong lòng của các ngài, nhất cử nhất động đều tùy các ngài sắp xếp. Nhưng ta cũng có suy
nghĩ và tình cảm của mình, ta không thể để mặc