
p khả thi, hai người ngồi buồn bực hồi lâu, đột nhiên
Diêu Kế Tông vỗ đùi, “Đúng rồi, Ngọc Liên Thành. Chúng ta có thể nhờ
Ngọc Liên Thành đưa tin cho Lý Hơi nha! Hắn là Phò mã gia, nếu hắn muốn
đến vương phủ thăm Tiểu vương gia thì không lý nào lại không thể”
Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược rung động,
nhưng hồi lâu sau cũng không mở miệng. Diêu Kế Tông sau khi quan sát sắc mặt băn khoăn của nàng, lại suy nghĩ một chút mới thở dài than vãn,
“Quả thật muốn hắn thay ngươi xuất đầu lộ diện dường như không thích
hợp, dù sao hắn cũng đã từng có ý với ngươi”.
“Hay là chúng ta nghĩ biện pháp khác đi”, Nguyễn Nhược Nhược thấp giọng nói.
Diêu Kế Tông nói thẳng, “Ngoài cách này
ra cũng không còn cách nào khác, Ngọc Liên Thành là lựa chọn duy nhất.
Hắn có thể hỗ trợ đưa tin, lại có thể giúp đỡ chúng ta khởi động khinh
khí cầu, trừ hắn ra, không còn người nào thích hợp hơn. Nếu ngươi ngại
không dám đi, vậy để ta đi!”
“Đừng”, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng ngăn
cản, “Chậm một chút, đợi chúng ta thương lượng lại tình hình thế nào đã, rồi muốn đi cũng không muộn”.
Diêu Kế Tông nhìn nàng một chút rồi thở dài, hắn không nói gì thêm nữa.
***
Ngọc Liên Thành từ chỗ Dương công chúa
biết được Lý Hơi vì “bệnh” nên không đến lễ bộ làm việc. Lúc nghe được
tin tức này, trong lòng hắn có điểm xáo động.
Dương công chúa cũng biết có điểm kỳ lạ,
lúc gặp hắn mấy ngày trước Lý Hơi vẫn còn rất khỏe mạnh, tại sao chỉ qua vài ngày ngắn ngủi lại bệnh đến mức độ này? Nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng không cách nào giải thích được. Dương công chúa đối với vị đường huynh
đệ này trước kia cũng chỉ xem là có quen biết, nhưng từ sau buổi trò
chuyện trước cửa cung, hào cảm của nàng đối với hắn tăng lên gấp bội,
nhận ra hắn là một người chí tình chí nghĩa. Lần này hắn đột nhiên cáo
bệnh, trực giác báo cho nàng biết chuyện này cùng với hôn sự của hắn có
quan hệ. Nhất định là Tĩnh An vương gia cùng vương phi biết được hắn và
biểu muội kia có tư tình nên muốn dùng biện pháp mạnh chia cắt hai
người. Có lẽ…hắn tương tư thành bệnh?
“Phò mã, hôm nay ta tiến cung nghe phụ
hoàng nói Tĩnh An vương thế tử Lý Hơi đã ngã bệnh. Ngươi chừng nào rảnh
rỗi có thể cùng ta đi thăm hắn không?”
Ngọc Liên Thành ngạc nhiên, “Thế tử ngã bệnh? Bệnh như thế nào?”
Dương công chúa lắc đầu nói, “Cụ thể bệnh gì ta cũng không rõ, nên muốn đến thăm hắn”.
Ngọc Liên Thành ngẫm nghĩ một hồi mới nói, “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta đến thăm hắn”.
Nghĩ đến chuyện ngày mai đến thăm Lý Hơi, trong lòng Ngọc Liên Thành trước sau có chút thấp thỏm bất an. Ngọc
Liên Thành tâm tư kín đáo, hắn đã dự liệu trước chuyện Lý Hơi có thể
không bệnh đau gì cả. Chẳng lẽ…Ngọc Liên Thành ngồi trong thư phòng hồi
lâu, cuối cùng đặt sách xuống bàn, phân phó tiểu đồng bên cạnh, “Chuẩn
bị xe ngựa, ta phải xuất phủ”.
Diêu Kế Tông nghe gia nhân báo có xe ngựa của Phò mã đợi bên ngoài, hắn nhất thời như ngựa phi ra cổng, “Ngọc
Liên Thành, sao ngươi lại đến đây?”. Hắn vừa mừng vừa sợ.
Ngọc Liên Thành vốn nghĩ trực tiếp đến
gặp Nguyễn Nhược Nhược, nhưng sau lần khó xử hôm nọ, hắn không muốn bất
cẩn để người khác hiểu lầm. Hắn nghĩ chi bằng nên đến tìm Diêu Kế Tông
trước để…thăm dò.
“Chuyện Lý Hơi bị bệnh…ngươi có biết không”, Ngọc Liên Thành không nói vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Cái gì? Bị bệnh? Phụ mẫu của hắn đúng là giỏi giang a, nhất định đã đem con trai giam lỏng rồi còn báo bệnh, đây chỉ là lý do đối phó với người ngoài thôi!”
“Bị Tĩnh An vương gia giam lỏng?…Là vì chuyện của biểu muội đúng không?”
“Trừ chuyện đó ra còn có thể là chuyện gì nữa chứ!”, Diêu Kế Tông lắc đầu nói, “Quan niệm môn đăng hộ đối khốn
khiếp a! Tiểu Nguyễn đồng chí của chúng ta là cô nương tốt như vậy…mỗi
ngày đều sống chết thương tâm. Lý Hơi nhất định đã phản kháng lại bọn họ cho nên mới bị giam lỏng”.
Ngọc Liên Thành trầm mặc một hồi mới hỏi, “Vậy còn biểu muội…nàng…”
“Nàng quá thương tâm nên đã chết”, Diêu
Kế Tông cố ý làm trầm trọng hóa vấn đề, “Hai mắt thâm đen như gấu mèo,
khóc đến sưng húp!”. Hắn nói như thể Nguyễn Nhược Nhược là nữ nhân cổ
đại chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.
Ngọc Liên Thành nhìn hắn khẽ mỉm cười,
“Nàng không yếu đuối như vậy đâu, ta nghĩ nàng nhất định đang nghĩ biện
pháp cứu Lý Hơi ra ngoài, đúng không?”
Diêu Kế Tông sửng sốt, một lát sau liền cười hào sảng, “Ngọc Liên Thành, đúng là khó gạt được ngươi a!”
Nụ cười Ngọc Liên Thành nhất thời thu
liễm, hắn nghiêm giọng nói, “Ngươi cố ý nói nàng đáng thương để đánh
động ta? Có phải có chuyện gì muốn nhờ cậy ta nhưng lại sợ ta không
giúp?”
Diêu Kế Tông bội phục sát đấy, “Ngọc Liên Thành, ngươi quả thật tâm tư nhạy bén, đúng là có chuyện muốn tìm ngươi nhờ hỗ trợ, nhưng Nguyễn Nhược Nhược không dám mở miệng. Hiện tại ngươi cũng đã tìm đến cửa, ta thay nàng thỉnh cầu ngươi vậy!”
Diêu Kế Tông liền đem kế hoạch “không
trung tập kích” thuật lại cho Ngọc Liên Thành nghe một lần, “Bây giờ,
chúng ta phải nhờ ngươi truyền tin cho Lý Hơi để hắn cùng phối hợp kế
hoạch hành động. Thế nào? Ngươi có thể giúp