
…hay không?”
Ngọc Liên Thành ngồi hồi lâu vẫn không
nói lời nào, hắn ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng bạc sáng lung linh trên
bầu trời, bên cạnh là một vì sao lấp lánh như giọt lệ đau thương. Càng
nhìn càng nhận ra giọt lệ ấy đang nhỏ vào lòng mình, xuyên qua trái tim, rơi xuống đáy lòng tạo thành một tiếng chuông ngân vang. Sau đó, hắn
chợt nhận ra thứ gì đó đang nảy lên trong đêm tối. Một thứ gì đó sống
động, thúc giục cõi lòng.
Diêu Kế Tông lặng lặng chờ đợi câu trả
lời của hắn. Một lúc lâu sau, Ngọc Liên Thành chậm rãi nói, “Chỉ cần là
chuyện ta có thể giúp, ta tuyệt không từ chối”.
***
Công chúa và Phò mã song song đến vương
phủ bái phỏng, Tĩnh An vương gia không có trong phủ, Tĩnh An vương phi
thịnh tình tiếp đón hai người bọn họ.
“Bệnh tình của Hơi Nhi cũng không có điều đáng ngại, làm phiền công chúa và Phò mã đến thăm, ta thật không phải.”
“Không đáng ngại là tốt rồi, ta nghe nói
Lý Hơi ngã bệnh nên rất lo lắng, chi bằng cứ để hắn nghỉ ngơi vài ngày,
khi nào khỏe mạnh hãy vào triều”, Dương công chúa cười nói.
“Hơi Nhi bình thường không bệnh, lần này
ngã bệnh so với người thường còn nặng hơn ba phần. Ta muốn để hắn nghỉ
ngơi ít lâu, khi nào bệnh hết hẳn, điều dưỡng tốt mới để hắn đến lễ bộ
làm việc trở lại”, vương phi nói nhát gừng.
Ngọc Liên Thành từ lúc vào phủ đến tận
lúc này cũng không nói một lời, hắn chẳng qua là ngồi yên lặng nghe hai
nữ nhân nói chuyện. Những lời nói của vương phi ban nãy, hắn rất chú ý
lắng nghe.
“Ta có thể vào gặp Tiểu vương gia một chút không”, Ngọc Liên thành lên tiếng hỏi.
Vương phi ngây ngốc, nhất thời không biết phải ứng phó như thế nào, chỉ đành mỉm cười nói, “Dĩ nhiên là được,
công chúa phò mã, mời theo ta”, Vương phi nói xong liền xoay người phân
phó nha hoàn Phẩm Hương bên cạnh, “Phẩm Hương, ngươi đi đến Lưu Tiên Cư
trước báo với Tiểu vương gia một tiếng, nói công chúa và phò mã đến thăm bệnh, bảo Tiểu vương gia chuẩn bị tiếp khách”
“Nếu là bệnh suy yếu thì không cần đứng lên, chúng ta đến thăm hắn được rồi”. Dương công chúa vội nói.
Phẩm Hương lĩnh mệnh chạy đi. Nha hoàn cơ trí này dĩ nhiên biết vì sao vương phi phân phó nàng đi trước. Nàng vội vàng truyền tin cho thủ vệ trấn thủ Lưu Tiên Cư rút đi, sau lại nói Tần Mại báo với Tiểu vương gia có Dương công chúa và phò mã đến thăm bệnh,
xin hắn ra gặp khách. Mọi việc vừa chuẩn bị thõa đáng xong thì vương phi cùng với công chúa phò mã đã đến.
Lúc Lý Hơi từ trong nội thất đi ra gặp
khách, sắc mặt hắn vô cùng nhợt nhạt, cước bộ không vững, đúng là có ba
phần bệnh. Dương công chúa nhịn không được ân cần nói, “Lý Hơi, mau ngồi xuống”. Đợi hắn ngồi xuống, nàng lên tiếng, “Nghe nói ngươi bị bệnh nên ta đến thăm, không nghĩ ngươi lại tiều tụy thế này”.
Lý Hơi thanh âm khàn khàn, “Đa tạ công chúa quan tâm, ta cũng không có gì đáng lo ngại”.
Vương phi vừa trìu mến vừa đau lòng nhìn
con trai. Đứa con này tính tình cương ngạnh đóng cửa suốt ba ngày liền.
Vương gia không cho phép hắn đi ra ngoài, hắn ba ngài tuyệt thực, thức
ăn đưa tới toàn bộ đều không động đến. Thật là khiến nàng lo lắng a!
Ngọc Liên Thành vừa nhìn thấy tình hình
của Lý Hơi liền biết hắn đang khổ sở. Nỗi lòng của hắn, Ngọc Liên Thành
có thể hiểu được. Quay đầu nhìn thoáng qua Vương phi bên cạnh, hắn âm
thầm tính toán làm thế nào có thể đem mảnh giấy trong tay kín đáo đưa
cho Lý Hơi.
“Thanh âm của ngươi tại sao lại không tốt như vậy, chẳng lẽ bị nhiệt độc? Có nên mời thái y đến xem qua không,
nhờ thái y kê thang thuốc giải nhiệt độc cũng được”.
Lý Hơi không đáp, vương phi nói dối, “Thái y đã đến xem qua, thuốc cũng đã kê rồi”.
Nghe các nàng một người hỏi một người
đáp, Lý Hơi nhịn không được cắn chặc răng. Nói dối, tất cả đều là nói
dối, rõ ràng đem hắn giam lỏng chỗ này, còn nói cái gì bệnh. Hắn bệnh
sao? Chính là nội tâm bị đè nén nên sinh phẫn nộ, giờ phút này hắn như
ngọn núi lửa sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào. Thân thể hắn khẽ run
lên.
“Hơi Nhi, thân thể ngươi không khỏe,
trước hết nên trở về phòng nghỉ ngơi đi. Công chúa và phò mã không phải
là người ngoài, sẽ không trách cứ ngươi đâu”, Vương phi từ đầu đến cuối
luôn chú ý thần sắc của hắn. Nàng nhạy cảm phát hiện biểu tình khác
thường vừa rồi của hắn nên lập tức tìm cách đẩy hắn rời đi.
Tuy nhiên, bốn chữ “thân thể không khỏe”
trở thành giọt nước làm tràn ly, Lý Hơi sắc mặt trắng như tuyết nhìn
chằm chằm vào mẫu thẫn, ngữ khí sắc nhọn, “Ta không bệnh, rõ ràng bị các ngài giam lỏng, tại sao lại nói là ta bị bệnh”.
Vương phi quẫn bách, không nghĩ Lý Hơi
lại ở trước mặt công chúa phò mã nói ra sự thật. Nàng không nghĩ đến
việc Dương công chúa và Ngọc Liên Thành đều là người biết rõ tâm sự của
Lý Hơi. Vậy nên hắn căn bản không kiêng kỵ chút nào. Mà Dương công chúa
và Ngọc Liên Thành nghe được lời nói thật này cũng ngơ ngẩn, mặc dù hai
người bọn họ đối với “bệnh” của hắn cũng hiểu được phần nào.
Vương phi vừa quẫn vừa giận, vội vàng nói, “Hơi Nhi, trước mặt công chúa phò mã ngươi lại nói lung tung gì đó?”
Lý Hơi liều mạng, “Ta có nói lung