
nghĩa vụ. Nhưng…lễ nghi lễ số này…nàng thật không thể đảm đương. Không
thể và cũng không muốn. Nàng yêu cuộc sống tự do tự tại, cũng không muốn làm vương phi gì gì đó. Nhưng…nàng yêu Lý Hơi hơn. Nàng có thể đạt được cả hai sở nguyện không?
Vương phi thấy nàng không nói lời nào,
tưởng là tâm tư nàng đã bị thuyết phục nên càng dùng lời lẽ ôn nhu nói,
“Ngươi thật sự yêu thương Lý Hơi đúng không, nếu như ngươi không thể
đứng sau lưng giúp đỡ hắn thì không nên lưu lại bên cạnh làm trễ nải
hắn. Thừa dịp vẫn còn sớm mà chia tay đi”.
“Vương phi, lời ngài nói không phải là
không có đạo lý. Nhưng ngài nói đạo lý tại sao ta nghe không cảm thấy tự nhiên. Người dường như không phải tìm thê tử cho Lý Hơi mà là tìm một
người phối hợp với hắn”, Nguyễn Nhược Nhược nói.
“Cài gì? Tìm người nào?”, Vương phi nghe không hiểu.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng sửa lời,
“Người không phải tìm thê tử cho hắn mà giống như tìm đối tượng cùng hắn mua bán, một người làm chúa bên trong, một người làm chúa bên ngoài,
lấy trách nhiệm mà phân định. Đây chính là gốc rễ của đạo phu thê đó
sao? Đây là hôn nhân không cần tình yêu đúng không? Ta cứ tưởng tình cảm mới là quan trọng nhất chứ?”
Vương phi xem thường nói, “Hôn nhân của
hài tử trước giờ đều do phụ mẫu sắp đặt. Hơi Nhi là con ta, chẳng lẽ ta
lại ủy khuất hắn, ta dĩ nhiên sẽ chọn nơi tốt nhất cho hắn. Sau khi trở
thành phu thê, tình cảm có thể từ từ bồi đắp”.
Nguyễn Nhược Nhược âm thầm than thở, quả
thật không thể tiếp tục thảo luận với vương phi. Hai người là hai luồng
tư tưởng hoàn toàn đối ngược nhau. Vương phi đang nói đến quan niệm
truyền thống, hôn nhân hoàn toàn do phụ mẫu sắp đặt. Nguyễn Nhược Nhược
nói tình cảm mới là trụ cột của hôn nhân, là nền tảng của đời sống vợ
chồng. Hôn nhân cổ đại và hôn nhân hiện đại đang đối kháng mãnh liệt với nhau. Tình cảm bị xếp vào hàng thứ yếu, một chữ “lợi” được đặt lên hàng đầu. Thứ vương phi xem trọng là gia thế, quyền lực và tiền tài, căn cứ
vào đó mà chọn dâu. Nguyễn Nhược Nhược biết bản thân mình trong mắt
vương phi vốn dĩ không có điều kiện để bàn bạc tiếp.
“Vương phi, nếu người thật sự không muốn
ủy khuất Lý Hơi thì người nên tôn trọng quyết định của hắn mới đúng. Dù
sao, hôn nhân cũng là chuyện của hắn, hắn có quyền lựa chọn người hắn
yêu để làm thê tử, cùng nhau sống nửa quãng đời còn lại”, Nguyễn Nhược
Nhược thử thuyết phục Tĩnh An vương phi.
“Quyết định của hắn quá hồ đồ”, ánh mắt
của vương phi lạnh lùng, “Hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì, ta
là mẫu thân làm sao có thể để hắn hành động hồ đồ như vậy?”
“Hồ đồ là bởi vì hắn không làm theo sắp
đặt của người. Chẳng lẽ tất cả quyết định của người đều chính xác? Hắn
nghe lời người, đó chính là hài tử thông minh. Không nghe lời người lại
hóa thành hài tử hồ đồ? Vương phi, người đang yêu cầu Lý Hơi sống vì
người, không phải sống vì chính hắn. Mọi chuyện đều để cho người sắp
xếp, vậy hắn và tượng gỗ có khác gì nhau?”
“Ngươi…đúng là răng sắc vuốt nhọn, ta làm tất cả vì muốn tốt cho Lý Hơi, tại sao lại đem hắn biến thành tượng gỗ, ngươi đây đang ly gián tình cảm mẫu tử của chúng ta. Một hài tử nghe
lời như vậy trở thành thế này chính là do ngươi dạy bậy”, Vương phi
trước giờ vẫn nghĩ rằng phương pháp yêu thương con của mình là kinh
thiên địa nghĩa, vừa nãy bị Nguyễn Nhược Nhược phê bình không đáng một
đồng liền thẹn quá mà tức giận.
“Đúng vậy, người cho là tốt nhưng hắn lại cảm thấy không vui. Hơn phân nửa bậc phụ mẫu đều là như vậy, đem ý chí
của mình áp đặt lên con cái lại còn gán chiêu bài: ta vì tốt cho ngươi.
Nhưng con cái có muốn “tốt” như vậy không? Thật đáng thương”.
Vương phi kinh ngạc, trong đầu đột nhiên
thoáng qua một câu nói: Các ngươi đều muốn tốt cho ta, nhưng có thật là
tốt cho ta. Lý Hơi đã từng nói như thế, hắn nói hắn không thích, rất
không thích. Vương phi cảm thấy mềm lòng một chút nhưng rất nhanh chóng
lấy lại sự cứng rắn. Hài tử còn trẻ, hắn không hiểu được cái gì phù hợp
với mình. Làm phụ mẫu phải có nghĩa vụ uốn nắn, thay hắn lựa chọn một
hiền thê “đạt tiêu chuẩn”. Nếu nhất thời chọn lầm thì cả đời sẽ phải hối hận.
“Lời ta muốn nói đã nói hết, hôn sự của
ngươi và Lý Hơi vô luận thế nào ta cũng không đáp ứng. Ngươi đã từng cứu hắn, khi đó ta muốn chọn ngươi vào phủ làm trắc phi để tạ ân cứu mạng.
Nhưng lúc này đây, ngay cả việc để cho ngươi làm trắc phi ta cũng không
tình nguyện. Ngươi có biết tại sao không?”, giọng điệu âm lãnh của vương phi có thể kết thành băng.
Nguyễn Nhược Nhược không nói, nàng không
biết tột cùng mình còn có bao nhiêu điểm khiến vương phi không hài lòng. Nhưng nàng không ngờ vương phi lại mở miệng nói, “Nguyễn cô nương,
ngươi không chỉ không tuân thủ quy củ mà còn hồng hạnh xuất tường”.
Cái gì? Hồng hạnh xuất tường? Ánh mắt
Nguyễn Nhược Nhược trợn tròn. Tội danh này chỉ trích nữ nhân khuê các
thất thân, nói nàng quan hệ lăng nhăng không tuân thủ đạo đức nữ nhi.
Oan uổng! Mặc dù nàng đến từ thế kỉ hai mươi mốt nhưng vẫn duy trì đạo
đức truyền thống, cử chỉ hành vi đều chú ý, tuyệ