
càng rõ ràng. Hắn nhịn không được muốn
tới tìm nàng, nhưng nghĩ đến Lý Hơi…Hắn tự trấn an, bất quá chỉ là một
nữ tử, không thể gây thương tổn tình huynh đệ hai người.
“Ta khuyên ngươi nên dụng tâm đến chỗ
khác, ví dụ như thuật cưỡi ngựa bắn cung của ngươi ấy!”, Nguyễn Nhược
Nhược không khách khí đâm hắn một dao.
Lý Mân cũng không phật lòng, ngược lại
càng thích cách nàng lên tiếng không kiêng kỵ như thế. Bản chất thâm căn cố đế của con người là vậy, một người bình thường luôn được kẻ khác
thổi phồng tán dương thì thỉnh thoảng sẽ thích được nghe nhận xét ngược
lại, “Thuật cưỡi ngựa bắn cung của ta có thể từ từ dụng tâm bồi dưỡng,
nhưng mỹ nhân lại như hoa, khoảng khắc rực rỡ không dài, ta không thể
không vội a!”
Mặc xác hắn, Nguyễn Nhược Nhược lướt qua
xe ngựa bỏ đi. Lý Mân không chịu buông tha, phân phó phu xe cho ngựa
chạy kè kè bên nàng, “Lên đây đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường, ta cũng
sẽ không ăn ngươi nên cũng không cần từ chối.”
“Cám ơn à, nhưng kinh nghiệm nói cho ta
biết loại thuận đường quá giang xe thế này không khéo lại rước lấy phiền toái”, Nguyễn Nhược Nhược không nhìn tới mặt của hắn.
“Lý Hơi không biết đâu, hắn đang ở lễ bộ làm việc”, Lý Mân vui vẻ nói.
“Hắn không biết là chuyện của hắn, ta
không leo lên xe là chuyện của ta”, Nguyễn Nhược Nhược kiên quyết cự
tuyệt, “lãnh đạo” có hay không có mặt ở đây thì cũng như nhau.
Lý Mân không kiên trì nổi nữa, hắn phóng xuống xe ngựa bám riết theo nàng trên ngã tư đường.
“Nguyễn Nhược Nhược, ngươi thật sự là một nữ nhân rất thú vị, khó trách đầu gỗ Lý Hơi vì ngươi mà động tâm, ngay
cả ta…”, hắn không nói hết nhìn Nguyễn Nhược Nhược cười tà, một nụ cười
rất hấp dẫn.
“Lý Mân”, Nguyễn Nhược Nhược gọi thẳng
danh tự của hắn, “Nữ nhân như ta, bất quá chỉ là ngươi ít thấy thôi, Bắc Kinh…”, nàng ngắc ngứ, muốn nói cũng không thể nói thêm gì nữa. Nàng
làm sao có thể nói với hắn nữ nhân ở Bắc Kinh có đến ba trăm vạn người,
một phụ nữ thế kỉ hai mươi mốt bình thường nhất trong số phụ nữ bình
thường như nàng bởi vì lạc lõng ở Đại Đường nên mới thành ra lập dị thế
này. Chính khoảng cách một ngàn năm đã tạo nên điểm hấp dẫn giữa nàng so với những người khác.
Lý Mân đợi hồi lâu không thấy nàng nói tiếp nên đành phải mở miệng hỏi, “Tại sao không nói tiếp đi?”
Nguyễn Nhược Nhược không thể nói tiếp đề
tài này với hắn, chỉ đành đánh trống lảng, “Ngươi không có việc gì khác
để làm sao? Không nên đi theo ta”.
“Ta đi theo ngươi là vì muốn đối xử tốt với ngươi”, ánh mắt Lý Mân ngất ngây, dụng ý của hắn quá rõ ràng.
Nguyễn Nhược Nhược dở khóc dở cười, hắn
muốn tán tỉnh nàng đây nè. Nàng không thể không ngừng bước để nói thẳng
thắn với hắn, “Lý Mân, nếu ngươi muốn tán tỉnh ta thì dẹp đi, đừng quên
ta là người yêu của Lý Hơi. Thê thiếp của bằng hữu không được động tới,
đừng nói đến huynh đệ. Đạo lý này ngươi không hiểu sao?”
“May mắn ngươi vẫn chưa phải là thê tử
của Lý Hơi, mà Lý Hơi cũng chưa chắc có thể lấy ngươi làm thê tử. Ngươi
không thể không vì tương lai mà tính toán một chút a!”.
Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu cười nói, “Cứ
coi như ta vì tương lai mà tính toán thì ngươi cũng không phải là đối
tượng tốt để ta cân nhắc”
“Ta không tốt chỗ nào? Ta là hoàng tử,
thứ gì Lý Hơi có ta cũng có, Lý Hơi không có ta cũng có. Ngươi đi theo
ta tuyệt đối không kém hơn so với đi theo Lý Hơi”
“Ngươi có cái gì chứ? Bất quá đời sống
vật chất khá hơn Lý Hơi một chút thôi. Xét về mặt tinh thần, ngươi dụng
tâm tán tỉnh người yêu của huynh đệ nhà mình, so với hắn ngươi thật
không bằng”, Nguyễn Nhược Nhược nghe hắn trả lời như vậy liền nương theo lời nói phản kích lại. Chỉ là lời vừa nói ra, nàng phát hiện mình hơi
quá đà, tâm tư như chuỗi hạt châu đứt đoạn văng tứ tung. Đối với câu nói xen lẫn từ ngữ hiện đại của nàng, Lý Mân nghe không hiểu lắm, “Ngươi
nói cái gì?”
Nguyễn Nhược Nhược vội nói, “Không nghe được thì coi như ta không nói gì đi!”, nàng vừa nói vừa đi nhanh về phía trước.
“Phụ hoàng đang chuẩn bị cho hôn sự của
Lý Hơi”, Lý Mân đuổi theo, cùng nàng sóng vai đi tới, hắn đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
Nguyễn Nhược Nhược khựng lại, thất thanh hỏi, “Hoàng Thượng muốn chỉ hôn? Hắn…phải quản những chuyện này sao?”
Lý Mân cười nói, “Phụ hoàng không phải
tùy tiện chỉ hôn cho bất cứ ai, chỉ có phá lệ đối với Lý Hơi thôi, đây
chính là vinh hạnh đó nha! Lý Hơi của ngươi có thể nói là được sủng ái
vô cùng”.
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ngơ hồi lâu, tại
sao lão hoàng đế lại sắm vai Nguyệt lão vậy nè! Muốn làm Nguyệt lão thì
làm đi, tại sao lại nhúng tay làm rối chỉ tơ hồng! Thảm, trận chiến này
nếu bị đối phương tung ra một chiêu này chính đòn sát tử, bọn họ chỉ còn cách ngồi chờ chết!
“Phụ hoàng chỉ hôn, Lý Hơi nhất định trốn không thoát. Hắn không cưới được ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không cam
lòng làm thiếp?” Ánh mắt Lý Mân đủ nhạy cảm.
Dĩ nhiên, Nguyễn Nhược Nhược tuyệt đối sẽ không chia sẻ trượng phu với người khác, nếu phải như vậy, nàng thà từ
bỏ. Nhưng…nàng có thể rời bỏ Lý Hơi không? Vừa nghĩ đến chuyện này, trái tim N