
ễn Nhược Nhược vẫn chưa chịu từ bỏ ý
đồ, nghiến răng nói, “Hừ, ta và Ngọc Liên Thành bất quá ngồi cùng một
chiếc xe ngựa, tay cũng không đụng một cái. Ngươi thì tốt rồi, dám cùng
nữ nhân kia vừa ôm vừa hôn. Rõ ràng muốn chọc tức ta mà!”
“Tại sao ta lại muốn chọc tức ngươi, ta
không biết ngươi ở trên tửu lâu đối diện nha! Hơn nữa, ta vừa ôm vừa hôn nàng ta khi nào chứ?”, Lý Hơi đỏ mặt biện hộ, “Nàng suýt ngã, ta đây
chỉ thuận tay đỡ nàng mà thôi. Cái…kia…cái kia…là nàng không cẩn thận
chạm vào mặt ta, không phải là ta hôn nàng a!”
Nguyễn Nhược Nhược chen ngang, “Ta mặc
kệ, dù sao ngươi cũng để nàng ta chạm vào. Ta nhìn thấy trong lòng rất
khó chịu, khó chịu tới cực điểm”, Dù sao gió cũng đã nổi lên, phong độ
cũng đã đánh mất, nàng đem hai chữ “lý trí” ném đi đâu mất, hiện giờ chỉ muốn trách cứ Lý Hơi không chịu “thủ thân như ngọc”.
Lý Hơi hồi lâu cũng không nói gì, Nguyễn
Nhược Nhược cảm thấy kỳ quái không thể không quay đầu nhìn lại, nàng
phát hiện hắn đang mím môi cười trộm, “Ngươi cười cái gì? Ta tức giận mà ngươi vẫn còn cười được?”
Lý Hơi cười cười, kéo nàng vào lòng nói,
“Đến tận lúc này toàn là ngươi nói ta hẹp hòi, hôm nay rốt cục cũng đến
phiên ngươi hẹp hòi rồi. Bây giờ ngươi đã hiểu lúc ta nhìn thấy người
cùng nam tử khác ở chung một chỗ liền cảm thấy không thoải mái đến chừng nào rồi, phải không?”
Nguyễn Nhược Nhược đâu chỉ hiểu thôi, quả thật là quá hiểu đi chứ, cái này chính là tự thân trải nghiệm a! Thì ra nam nữ khi yêu nhau sẽ không muốn để ngoài tiếp cận đối tượng của mình. Mặc dù biết họ không có quan hệ, nhưng cũng giống như cát bay vào mắt,
đúng là khó chịu không cách nào đè nén được.
Nhưng nàng suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy không cam lòng, “Trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái liền cố tình tới phá ta. Ngươi cố ý nửa đêm không đến, hôm nay còn cũng nữ nhân khác đi mua son phấn. Lý Hơi, đây là ngươi cố tình để ta nhìn thấy có đúng
không?”
“Làm gì có! Tối hôm qua ta bị phụ thân
gọi đến, bảo phải cùng người tiến cung diện thánh, thật sự không cách
nào tới được. Hôm nay là mẫu thân ta nhờ Lô gia tiểu thư đến Ngưng Hương Đường mua phấn, nói là ở đó có tây dương phấn gì gì đó hiện đang rất
được nữ giới quí tộc hoan nghênh. Hoàng hậu nương nương cũng muốn xem
thử đó là cái gì, vậy nên mẫu thân nhờ Lô U Tố đi mua, ta phụng bồi nàng mua rồi thuận đường mang vào cung”, Lý Hơi nói tới đây liền vỗ vào đầu
một cái, “Tiêu rồi, ta đã quên bén chuyện này”.
“Có sao không? Cấp trên có trách tội
ngươi không?”, Nguyễn Nhược Nhược nghe được cũng khẩn trương, không lẽ
mình đã làm liên lụy đến hắn?
“Cũng không sao, nếu hôm nay không mang
đến thì ngày mai mẫu thân cũng vào cung, thuận tiện dâng Hoàng hậu nương nương luôn cũng được. Bất quá, hiện tại mẫu thân đã phát hiện ta thời
gian qua không nghe theo lời người, vẫn cùng ngươi lui tới”.
“Biết thì cho biết luôn, dù sao cũng đã
đến lúc để họ biết chuyện chúng ta. Thời gian tìm hiểu của ngươi đã kết
thúc, ta đang tính sẽ chuyển sang giai đoạn tiếp theo”, Nguyễn Nhược
Nhược nhìn hắn cười. Trải qua chuyện này nàng đã rõ ràng một chuyện,
nàng chắc chắn không thể để mất Lý Hơi.
Lý Hơi mừng rỡ, “Có thể chuyển giai đoạn
rồi sao, thật tốt quá! Nhược Nhược, mấy ngày nay ta vẫn gạt bọn họ, giấu giấu diếm diếm với ta thật cực khổ a. Ta đã sớm không muốn lén lén lút
lút như thế này, ta muốn nói cho bọn họ biết ta muốn thành thân với
ngươi. Ngoài ngươi ra, ai ta cũng không cần”.
Nguyễn Nhược Nhược đăm đăm nhìn hắn, đôi
mắt tràn đầy vui sướng, chỉ là vẫn còn chút sầu lo, “Lý Hơi, ta chỉ sợ
chuyện này không dễ dàng như vậy, xem ra chúng ta phải đánh một trận
trường kỳ kháng chiến!”
“Vậy thì đánh đi, trận chiến này ta đã
chuẩn bị rất lâu rồi, ta nhất định sẽ chiến thắng. Bởi vì nếu thua ta
chắc chắn sẽ không sống nổi. Ngươi là nửa phần linh hồn mà các vị thần
đã cắt ra từ ta, không có ngươi, cuộc sống của ta sẽ không trọn vẹn”,
ánh mắt của Lý Hơi vô cùng ôn nhu kiên định.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn mỉm cười, “Lý Hơi, ta sẽ cùng ngươi sóng vai tác chiến”, Nàng vừa nói vừa tiến sát
vào lồng ngực ấm áp của Lý Hơi. Hắn càng ôm chặt nàng vào lòng. Bên
ngoài xe ngựa, gió thu rét lạnh tiêu điều, nhưng bên trong xe là tiết
trời mùa xuân vô cùng ấm áp.
***
Lúc Lý Hơi trở lại vương phủ, vương phi sắc mặt ngưng lãnh ngồi ở Lưu Tiên Cư chờ đợi hắn.
“Hơi Nhi, ngươi thật khiến mẫu thân thất
vọng. Đường đường tướng quốc thiên kim lại bị ngươi ném trên đường,
ngang nhiên ôm Nguyễn gia cô nương kia lên xe chạy đi. Ngươi là Tĩnh An
vương thế tử, hành vi lời nói phải có chuẩn mực, ngươi xem ngươi đã làm
gì hả?”
Lý Hơi hạ thấp đầu nói, “Mẫu thân, thật xin lỗi, ta thật sự không còn cách nào khác”.
Vương phi cứng người, “Không còn cách nào khác? Ngươi cứ như vậy để Nguyễn gia cô nương kia mê hoặc sao? Ta còn
tưởng sau khi khuyên nhủ ngươi thì cuối cùng ngươi đã bỏ đi phần tâm tư
này, hóa ra vẫn âm thầm cùng nàng ta lui tới. Hơi Nhi, mẫu thân đã nói
thế nào, nàng ta không thích hợp với ngươi. Gia cảnh, dung mạo, tính
tình…có