
thứ gì có thể so sánh với thiên kim Thừa tướng phủ? Một nữ nhân
không có khí chất lễ độ như vậy, ngươi lại sao cứ chấp mê không tỉnh?”
“Mẫu thân, người nói ta hồ đồ, nhưng ta
lại hiểu mình rất rõ. Người chọn con dâu chỉ xem trọng gia cảnh ,dung
mạo, tính tình. Nhưng bản thân ta chọn thê tử, ta không quan tâm đến
những thứ này. Ta chỉ cần nữ nhân khiến mình động tâm. Trong mắt người,
có lẽ nàng không tốt, nhưng trong mắt ta nàng tốt đẹp ngàn vạn lần, nữ
nhân trên đời này không ai có thể so sánh với nàng”, Lý Hơi vô cùng
nghiêm túc nói tiếp, “Mẫu thân, ta muốn thành thân với nàng”.
“Cái gì? Thành thân với nàng?”, Vương phi nổi giận, “Tuyệt đối không được, nàng không xứng với ngươi. Một nha đầu không lễ nghĩa làm thế nào có thể gả vào vương phủ làm thế tử phi? Nàng có đảm đương được trách nhiệm không? Hơi Nhi, ngươi đừng bao giờ nhắc
lại lời này nữa”.
“Mẫu thân, người không nên nhắc đến hai
chữ “trách nhiệm”. Ta đã bị hai chữ này trấn áp quá lâu rồi. Ta rước
nàng qua cửa, tuyệt nhiên sẽ không trói buộc nàng bất cứ điều gì, tất cả trách nhiệm ta sẽ tự mình gánh vác, ta chỉ cần nàng ở lại bên cạnh để
có thể nhìn thấy nàng bất cứ lúc nào, như vậy là đủ rồi”.
“Ngươi gánh vác?”, Vương phi không giận
ngược lại còn cười, “Ngươi làm sao thay nàng gánh vác tất cả chuyện lớn
nhỏ trong Lý vương phủ? Hơi Nhi, khẩu khí của ngươi dùng không đúng chỗ
rồi!”
“Việc này không phải đã có mẫu thân trông nom đó sao?” Lý Hơi nói.
“Ta có thể thay các ngươi trông nom cả đời không? Sớm hay muộn cũng sẽ tới phiên thế tử phi của ngươi quán xuyến”.
“Cũng không cần thiết, phi tử của Trữ An
vương gia đang bị bệnh nằm trên gường, chuyện lớn nhỏ trong phủ hết thảy đều cắt cử tâm phúc và quản gia làm thay, mà tất cả công việc đều được
xử lý thõa đáng”.
Vương phi càng nghe càng kinh hãi, hắn có thể ứng đối lưu loát thế này hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước. Xem ra ý
niệm này không phải là nhất thời, nếu không nói từ sớm đã lên kế hoạch.
Nàng không khỏi phát sinh tia giận, hài tử này mọi khi rất ngoan ngoãn
nghe lời, làm việc rất có cân nhắc, chưa từng khiến nàng lo lắng bao
giờ. Không nghĩ tới, hài tử càng làm cho người ta yên tâm bao nhiêu thì
đến lúc sinh sự lại càng khó ứng phó bấy nhiêu. Vương phi đem tất cả tâm trạng không vui đổ lên đầu Nguyễn Nhược Nhược, thanh âm lạnh lùng, “Hơi Nhi, mẫu thân không nói nhiều, tóm lại chuyện này tuyệt đối không được. Thừa dịp vẫn còn sớm hay mau giết chết tâm tư này đi!”
“Mẫu thân…”, Lý Hơi còn muốn nói điều gì
nhưng vương phi đã xoay người bỏ đi. Lý Hơi đuổi theo mấy bước, lại thấy thái độ của mẫu thân như vậy liền biết có nói nữa cũng không được gì.
Vì vậy, hắn nhìn theo bóng lưng nàng rồi cất giọng hô, “Mẫu thân, tâm
này tuyệt đối sẽ không chết, ta nhất định phải lấy Nguyễn Nhược Nhược
làm thê tử”.
Cước bộ của vương phi dừng lại một chút rồi lại bước nhanh hơn, tâm ý có chút loạn.
Tiết thu càng lúc càng giá lạnh, không
khí lạnh lẽo buổi sớm mai tựa như bông tuyết thấm vào xương cốt. Sau khi dùng xong bữa sáng, Nguyễn Nhược Nhược sợ lạnh nên quấn chăn ngủ hồi
lâu, thừa dịp có ánh nắng mặt trời ấm áp mới xuất phủ. Nàng muốn đi tìm
Diêu Kế Tông, dù gì cũng sắp khai chiến rồi, tốt hơn nên cùng hắn thảo
luận phương án tác chiến một chút, xem như “binh đến tướng đỡ, nước tới
đắp đê ngăn”.
Tuy nhiên, Nguyễn Nhược Nhược vừa mới
bước vài bước ra khỏi cổng liền bị một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ
chạy tới cản đường. Vừa nhìn trang trí bên ngoài xe ngựa, Nguyễn Nhược
Nhược đã đoán ra thân phận của chủ xe, còn có thể là ai nữa chứ? Nhất
định là Tĩnh An vương phi đến thảo phạt hồ ly tinh. Nàng lập tức điều
hòa khí tức, xem nàng ta hành động như thế nào.
Thật không ngờ, khi rèm xe vén lên, bên
trong xe ngựa lộ ra gương mặt của Thất hoàng tử Lý Mân, hắn vừa cười vừa cất giọng ngọt ngào, “Tiểu nương tử, ngươi đi đâu vậy? Ta tiễn ngươi
một đoạn nha!”
Thật sự là có điểm ngoài dự tính của
Nguyễn Nhược Nhược, nàng không thể không ngơ ngẩn. Lý Mân vừa mỉm cười
vừa hỏi lại lần nữa, “Ngươi muốn đi đâu? Ta có thể tiễn ngươi một đoạn
đường”.
Nguyễn Nhược Nhược phục hồi tinh thần,
nhịn không được liền hai tay ôm ngực, đảo mắt nhìn một vòng mới lên
tiếng, “Thất hoàng tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Đừng nói với ta là
ngươi chỉ tình cờ đi ngang qua nha!”.
Bị phát hiện, Lý Mân bật cười gọi thẳng tên nàng, “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi đã thông minh như vậy thì cần gì ta phải nói ra.”
“Làm sao ngươi biết tên của ta?”, Nguyễn
Nhược Nhược không nhịn được liền hỏi, bữa săn thú ngày hôm đó nàng cũng
chưa từng giới thiệu tên tuổi với Lý Mân. Đây là quy củ thời cổ đại,
khuê danh của nữ tử không thể dễ dàng để cho người khác biết được. Nhưng một lời vừa hỏi ra nàng liền cảm thấy mình thật ngốc, đến cả nhà nàng
nằm ở đâu hắn còn biết thì nói gì đến một cái tên.
Quả nhiên Lý Mân cười nói, “Chỉ cần có
tâm là có thể biết”. Hắn quả thật đã đánh mất tâm kể từ buổi săn thú hôm đó, hình ảnh nữ nhân này luôn xuất hiện trong tâm trí hắn chẳng những
không phai nhạt đi mà càng ngày