
”, Nguyễn Nhược Nhược sân si nàng.
“Người tối nay không ngồi yên như vậy
nguyên nhân nhất định là vì chưa xuất phủ. Tại sao tối nay tiểu thư
không đi? Là Diêu công tử không thể đến sao?” Hạnh Nhi đúng là một nha
đầu lắm chuyện.
Nguyễn Nhược Nhược không đáp, chỉ
là…không biết Lý Hơi sẽ đứng bên ngoài chờ đến bao lâu. Đã cuối thu rồi, tiết trời se lạnh, trong gió đã cảm nhận được hàn khí, tiểu tử này…chờ
không thấy nàng nhất định sẽ không chịu đi, không khéo lại ngã bệnh. Vừa nghĩ đến điều này, nàng bật dậy bước nhanh đến cửa sau Nguyễn phủ. Đẩy
cửa nhìn ra, đúng là có một thân ảnh nép trong bóng tối ảm đạm đang chờ
nàng. Cơn tức giận trong lòng Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tan thành mây nói, “Ngốc tử, đợi bao lâu rồi?”, ngữ khí yêu kiều mềm mỏng.
Không ngờ người trả lời lại là Tần Mại,
“Nguyễn tam tiểu thư, Tiểu vương gia nhà ta tối nay không đến được, cố ý phân phó ta đến đây báo với ngươi một tiếng”.
Cái gì? Cơn giận vừa mới tiêu tan trong
lòng Nguyễn Nhược Nhược phút chốc bị thổi bừng lên, nguy hiểm là lần này còn hung hãn hơn gấp bội. Đây là ý gì chứ? Lúc trước ngày nào cũng tới, bây giờ lại bảo không tới được. Giỏi cho Lý Hơi, còn tưởng ngươi là
người thuần khiết không biết chuyện, không ngờ nhanh như vậy đã học hư,
biết “đấu tâm” nữa chứ! Nguyễn Nhược Nhược càng nghĩ càng giận, quay
sang phát tác với Tần Mại, “Trở về nói với Tiểu vương gia các ngươi, nói hắn nếu không tới được thì sau này cũng không cần tới nữa”. Nàng nói
xong không chờ hắn đáp lại, đùng đùng bỏ vào trong. Ầm một tiếng, cánh
cửa nặng nề đóng lại.
Cả đêm Nguyễn Nhược Nhược ngủ không ngon
giấc, trằn trọc trở mình không biết bao nhiêu lần, hận Lý Hơi đến nghiến răng ngiến lợi. Sáng ngày hôm sau, nàng rửa mặt qua loa một hồi rồi
chạy thẳng tới Diêu phủ bắt Diêu Kế Tông phụng bồi nàng uống rượu. Bọn
họ cố ý tìm một tửu lâu trang nhã, ngồi trên tầng hai, chén trước chén
sau đối ẩm.
“Lại chuyện gì nữa? Bộ dáng của ngươi sao giống bại quân quá vậy?” Diêu Kế Tông nhìn khí sắc không tốt của Nguyễn Nhược Nhược mới lên tiếng hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược tìm hắn chính là để kể khổ, vì vậy liền đem sự tình khắc khẩu ngày hôm qua thuật lại một lượt
cho hắn nghe. Nói xong lời cuối cùng, nàng tức giận gầm gừ, “Ta và Ngọc
Liên Thành bất quá là một mình ngồi trong xe nói chuyện thôi, căn bản
không làm gì cả. Vậy mà trong mắt Lý Hơi xem như ta “hồng hạnh xuất
tường”, ngươi nói hắn có phải nhỏ nhen hẹp hòi không?”
Sau khi Diêu Kế Tông chăm chú lắng nghe
một hồi mới mở miệng lên tiếng, “Dĩ nhiên…không phải vậy. Ta hiểu hắn,
phản ứng như vậy cũng rất bình thường”.
Cái gì? Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ nhảy dựng lên, “Ngươi rốt cuộc là nói tốt cho bên kia? Ngươi giúp ai vậy?”
“Ta chỉ nói lý, ngươi và Ngọc Liên Thành ở chung một chỗ đúng là không làm ra sự tình gì, nhưng Lý Hơi phát hiện
được chuyện này dĩ nhiên hắn sẽ không cảm thấy thoải mái. Thật ra…cô nam quả nữ ở cùng một nơi chính là dấu hiệu của tình yêu nha, hắn làm sao
không nổi điên lên được? Đổi lại là ngươi, nếu ngươi phát hiện Lý Hơi
cùng nữ nhân khác ngồi chung với nhau trong một chiếc xe ngựa, ngươi có
thể thoải mái không? Mặc dù Lý Hơi không để tâm đến nàng ta, nhưng nàng
ta có ý tứ với hắn. Ngươi nguyện ý để nàng ta có cớ hội đến gần Lý Hơi
không?”
Nguyễn Nhược Nhược bị hắn hỏi như thế
nhất thời trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới tỏ vẻ khoáng đạt nói,
“Bọn họ chẳng qua là bằng hữu bình thường, ta không sao cả!”
“Không dễ như ngươi nói vậy đâu, chuyện
phát sinh trên người kẻ khác ngươi có thể cảm thấy không sao, nhưng nếu
nó phát sinh trên người ngươi thì chưa chắc à! Nói không chừng phản ứng
của người còn khinh khủng hơn Lý Hơi nữa kìa!”
Nguyễn Nhược Nhược cúi đầu suy nghĩ một
hồi rồi quả quyết, “Ta sẽ không mất phong độ như hắn, ta là phụ nữ thế
kỉ hai mươi mốt có học thức, tính tình tu dưỡng, có nghề nghiệp đàng
hoàng, đối với chuyện nam nữ gặp gỡ cũng rất cởi mở, ta sẽ không…”
“Phải vậy không?” Diêu Kế Tông nở nụ cười xấu xa, ánh mắt phóng qua lan can dán xuống con đường bên dưới, đúng
lúc thấy một chiếc xe ngựa vừa ngừng lại ở ngã tư, “Vậy ngươi nhìn đi,
người ngồi trong xe ngựa kia là ai?”
Nguyễn Nhược Nhược nghe hắn nói vậy liền
quay đầu nhìn xuống ngã tư đường bên dưới. Dĩ nhiên là xe của Lý Hơi,
hắn vừa mới xuống xe, lúc này trong xe còn có một nữ nhân đang bước
xuống. Một thân lục y, mi mắt như họa, phảng phất như tiên tử…đích thị
là Lô gia thiên kim Lô U Tố. Bọn họ tại sao lại ngồi cùng một xe ngựa?
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời ngạc nhiên vô cùng.
Sau khi Lý Hơi và Lô U Tố song song xuống xe, cả hai cùng nhau bước vào một gian hàng. Diêu Kế Tông vừa nhìn biển hiệu cửa tiệm vừa thì thầm, “Ngưng Hương Đường? Ra là vậy, đây chính là cửa hàng bán son phấn nổi tiếng nhất thành Trường An. Lý Hơi đưa nữ
nhân này đến đây mua son phấn, quan hệ xem ra…không tệ a! Nguyễn Nhược
Nhược nha Nguyễn Nhược Nhược, vì ngươi khinh thường nên để mất Kinh Châu rồi. Ngươi không nói rõ với Lý Hơi lại tạo cơ hội cho người khác thừa
dịp lẻn vào, đem bả