
ủa nàng và Lý Hơi trước mắt
phải giấu kín, trừ Diêu Kế Tông ra, không được để người khác biết. Chỉ
vì nàng đã nói sẽ cho Lý Hơi tìm hiểu ba tháng, nếu thông qua được ba
tháng này thì có thể chuyển lên trạng thái yêu đương chính thức.
Lý Hơi vẫn chưa biết “ba tháng tìm hiểu”
đó là gì, Diêu Kế Tông chịu trách nhiệm “giáo huấn” cho hắn. Sau khi
giải thích một phen, hắn đã hiểu ra, “Người thế kỷ hai mươi mốt các
ngươi thật phức tạp, còn muốn…tìm hiểu trước nữa sao?”
Nguyễn Nhược Nhược lên giọng, “Quá trình
tìm hiểu được thực hiện ở cả hai bên, ta có thể kiểm tra ngươi, đồng
thời ngươi cũng có thể kiểm tra ta. Thử xem hai người ở chung một chỗ có thích hợp hay không, căn bản là có thể biết trước tình hình được. Trăm
lợi không hại nha!”
Dù nàng có nói gì đi nữa thì chỉ cần nàng đồng ý là Lý Hơi đã vui mừng khôn xiết rồi. Chỉ là, sau khi nghĩ ngợi
một chút hắn liền hỏi: “Cái này…tìm hiểu có yêu cầu gì không?”
“Có, đương nhiên là có.” Nguyễn Nhược
Nhược nghiêm trang nói: “Trong thời gian tìm hiểu, ngươi bắt buộc phải
tuân thủ đúng tiêu chuẩn Tam Tòng Tứ Đức”.
Lý Hơi ngạc nhiên cực kỳ, cho là mình nghe lầm. “Tam Tòng Tứ Đức? Ta phải tuẩn thủ Tam Tòng Tứ Đức?”
“Đúng nha! Ở thế kỷ hai mươi mốt, chủ
nghĩa nữ quyền lấn lướt, nam nhân “được” nữ nhân quản lý trông nom, nam
nhân phải tuân thủ quy củ Tam Tòng Tứ Đức. Chẳng qua là…tiêu chuẩn Tam
Tòng Tứ Đức này so với tiêu chuẩn của thời đại ngươi tương đối bất đồng. Giờ ngươi nghe ta nói a! Ta muốn đi chơi thì ngươi không được từ chối;
lời nói của ta nếu không đúng ngươi cũng không được phản bác lại; Ta cần thay trang phục thì ngươi phải đợi, bao lâu cũng cố đợi; Lúc ta nóng
giận ngươi phải nhẫn nhịn, không cần ta nói cũng phải hiểu ta muốn nói
gì. Nghe rõ chưa? Có làm được không?” Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười ma
quái.
Lý Hơi nghe được ngây ngốc, sau khi ngạc
nhiên hồi lâu liền dùng ánh mắt cầu trợ nhìn sang Diêu Kế Tông đứng bên
cạnh. Diêu Kế Tông cũng là “bó tay”, cảm khái vạn phần, “Quả thật như
thế nha! Ở thế kỷ hai mươi mốt, nam nhân mệnh khổ, bị nữ nhân quản lý
nuôi dưỡng thành “nô dịch cho lão bà”. Trên thực tế, yêu cầu của Nguyễn
Nhược Nhược đối với ngươi đã là tương đối rộng rãi rồi! Nói đến bạn gái
trước kia của ta, ta không những phải tuân thủ Tam Tòng Tứ Đức, ngoài ra nàng còn tăng thêm cho ta bốn điều kiện nữa. Đầu tiên, không được đùa
bỡn nàng. Thứ hai, không được phép làm cho nàng ghen. Thứ ba, nàng muốn
đi đến đâu liền phải “hộ giá” đi đến đó. Cuối cùng, có thể ngắt nhéo ta
bất cứ lúc nào tùy thích. Trên căn bản, điều kiện nào ta cũng làm được
nha, chỉ duy có điều kiện cuối cùng…a…!!! Ta bị bạn gái của ta đưa vào
đợt “huấn luyện tử thần”, uổng công ta học quyền đạo…Ta…không dám nói,
nói ra có thể dọa người.” Diêu Kế Tông cười khổ, bộ mặt thập phần xấu
hổ.
Lý Hơi bị hai người bọn họ “một xướng một họa”, cả kinh hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Một lúc lâu sau, hắn mới chật
vật nói ra một câu. “Không bằng chúng ta huề nhau đi! Ta không bắt ngươi tuân thủ Tam Tòng Tứ Đức, ngươi cũng không nên ép ta tuân thủ…cái
kia…điều kiện của thời đại các ngươi.”
Nguyễn Nhược Nhược thật sự nhịn không
được ha ha cười to, Diêu Kế Tông cũng ôm bụng cười theo. Lý Hơi lúc này
mới biết mình bị hai người bọn họ trêu chọc, nhất thời nhịn không được
giận cũng không được, hắn đành phải cúi đầu buồn bực, vài lọn tóc đen rũ xuống dây dưa trên hàng mi, mang theo một vẻ đẹp thập phần ngây thơ
đáng yêu. Nguyễn Nhược Nhược liếc mắt bắt gặp, nhịn cười, bàn tay ngọc
trắng muốt đưa lên vừa vén tóc cho hắn vừa nói, “Ta chỉ chọc ngươi một
chút thôi, đừng giận a!”
Đối với cử chỉ vô ý của nàng, Lý Hơi vừa
mừng vừa sợ, thế nào mà tức giận nổi! Hắng chẳng qua liếc mắt sang Diêu
Kế Tông, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ hồng.
Diêu Kế Tông đứng một bên cười lớn, xoay
người bỏ đi, “Lão thiên a, còn tìm đâu được một người trong sáng như vậy chứ? Lý Hơi nha Lý Hơi, ngươi thật quá đáng yêu a!”.
Lý Hơi chờ hắn đi xa mấy bước mới đỏ mặt
chậm chạp hỏi: “Ý tứ của từ “đáng yêu”…là chỉ…ta <đáng giá để yêu> đúng không?” Ánh trăng sáng tỏ, gương mặt hắn đỏ bừng như một chén rượu hồng đào, Nguyễn Nhược Nhược chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn chuốc say.
“Đúng nha! Ý nghĩa của từ “đáng yêu”
chính là người khác gặp ngươi liền sẽ yêu mến”, Nguyễn Nhược Nhược nhìn
hắn cười, không phải là tâng bốc, không phải là trêu ghẹo, đây là tiếng
nói phát ra từ chính nội tâm của nàng. Có phu quân như ngọc, nàng càng
nhìn càng thích.
“Ta không muốn người khác gặp liền yêu,
ta chỉ cần ngươi…” Lời chỉ nói đến một nửa, nhưng so với lời nói trọn
vẹn lại càng khiến lòng người rung động hơn.
Nguyễn Nhược Nhược không nói lời nào, chỉ cười, trong lòng phảng phất như đang có một “thác cười” ào ào chảy
xuống, cả thế giới tràn ngập trong nụ cười. Lý Hơi cũng không nói gì
thêm nữa, chẳng qua là cùng nàng mỉm cười. Hai người không làm gì, không nói gì, chỉ là ngồi…cười khúc khích. Không hẹn mà cùng, lòng bàn tay
nhất thời tê dại, đáy lòng run rẩy, toàn thâm nóng hầm hập như lửa
đốt…Cảm giác