
một bên ngắm nhìn nàng, một bên đưa tay hái
theo. Hai người vừa đi vừa hái, sau khi đi được một một đoạn đường liền
ngồi xuống nghỉ ngơi, Lý Hơi đem bó hoa dại trong tay mình đưa cho
Ngưyễn Nhược Nhược, hắn không nói gì nhiều, chẳng qua là vài lời nho
nhỏ, “Là ngươi chưa có, cho ngươi”.
Hắn vừa nói như thế, Nguyễn Nhược Nhược
mới chú ý tới, quả thật những đóa hoa trong tay hắn đều là thứ nàng chưa có. Nguyễn Nhược Nhược không khỏi mỉm cười nhận lấy, “A, ngươi cũng
thật tỉ mỉ. Những phần tử ta để lọt lưới đều bị ngươi bắt trở về!”
Được nàng khen một câu, Lý Hơi từ nội tâm đến ánh mắt đều cười, tựa như một đóa hoa nở rộ. Ánh mặt trời chói sáng rơi lên người hắn tựa như ánh sao lóe sáng giữa trời đêm, thần thái như vậy…Nguyễn Nhược Nhược quả thật hoa mắt. Cảm thấy mình đang bị thu hút, nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi không dám nhìn tiếp. Lại nghe Lý Hơi ấp a ấp úng hỏi, “Cái…kia…hoa hồng, ngươi thích không?”
Bị hắn hỏi, Nguyễn Nhược Nhược mới nhớ
tới, “Đúng nha! Ngươi có thể tìm thấy hoa hồng sao? Loại hoa này ở đời
Đường cũng có sao?”
“Có chứ, chỉ là không nhiều lắm. Ta đã
cho người đi cả thành Trường An tìm về. Ta dám nói tất cả hoa hồng tại
Trường An thành bây giờ đều tập trung ở Lưu Tiên Cư”.
Nguyễn Nhược Nhược sau khi nghe xong,
nhịn không được liếc nhìn hắn, gương mặt trẻ trung tuấn tú này…đều vì
nàng mà tươi tắn đến dường này sao! Lúc mới bắt đầu bao giờ cũng tuyệt
vời như vậy, làm cho người ta vui sướng…rồi sau đó, tình cảm mới mẻ ban
đầu trôi đi, sẽ có một ngày ta phải rơi lệ! Tình yêu, vừa là một thung
lũng lãng mạn vừa là một chuyện lãng phí.
“Lý Hơi, ngươi không cần thiết phải làm như vậy.” Nguyễn Nhược Nhược ôn nhu khuyên hắn.
“Ngươi có thích không?” Lý Hơi cố chấp hỏi,
“Thích, ta thích, nhưng ta không hy vọng ngươi lại mang đến nữa.”
“Tại sao? Nếu như ngươi thích tại sao lại không muốn nhận nữa?”
“Bởi vì ta không muốn thích nhất thời rồi tương lai sẽ khóc cả đời”.
“Ta sẽ không để cho ngươi khóc”, Lý Hơi vô cùng trịnh trọng nói ra một câu.
Nguyễn Nhược Nhược trầm mặc, tiểu vương
tử hoàng tộc này, hắn cơ hồ vẫn còn là một hài tử. Lời hứa hẹn của hắn
dù có là thật, nhưng cũng sẽ giống như mây trôi qua không để lại dấu
vết. Thời gian lưu chuyển, điều gì sẽ rời đi, điều gì sẽ ở lại. Bởi vì
có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần hắn muốn là có thể làm được.
Thấy nàng không nói lời nào, Lý Hơi tự
động nói luôn, “Diêu Kế Tông nói…” vẫn là thói quen lôi Diêu Kế Tông ra, “Ở thời đại của các ngươi, khi nam tử ái mộ một nữ nhân sẽ tặng hoa
hồng và chocolate cho nàng, chính là đại diện cho tình yêu lãng mạn và
ngọt ngào. Ở triều đại của chúng ta…không có cái chocolate này, nhưng ta kiếm thứ đường khác…ngọt nhất tặng ngươi. Xem như cũng giống nhau đi.
Ngươi có thích không?…Có thể…không?”
Lý Hơi đem tình yêu của mình toàn tâm
toàn nói nói ra, giống như hài tử ngây thơ đem món đồ chơi yêu thích của mình trao tặng, cái này…ngươi thích không? Tặng cái kia…ngươi thích
không? Đem tặng hết vẫn còn e sợ người khác không hài lòng, nhất định
phải hỏi cho được. Nguyễn Nhược Nhược mặc dù quyết ý kiên định cự tuyệt
hắn, nhưng hảo ý này…đối với một người không muốn xa rời mình mà nói,
làm sao nàng có thể nhẫn tâm một lời đẩy hắn ra xa?
Nàng vội vàng đánh trống lảng, “Đi lâu như vậy, ngươi có khát không?”
“Được rồi, ngươi khát phải không? Gần đây có nguồn nước, mà sao Diêu Kế Tông vẫn chưa trở lại?” Lý Hơi đứng lên,
hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn xem có bóng dáng chiếc xe ngựa nào chạy tới hay không?
Nguyễn Nhược Nhược đưa tay bứt ngọn cỏ
xanh bên cạnh, lau sạch bùn đất rồi đem lên miệng nhai nhai. Giọt chất
lỏng ứa ra, ngòn ngọt thanh diệu. Lý Hơi vừa xoay đầu liền thấy, hắn
ngây người, “Cỏ này…có thể ăn sao?”
“Ngươi nếm thử rồi biết”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
Lý Hơi vốn đang có chút chần chừ, nhưng
vừa nhìn thấy nụ cười quái gở trên mặt Nguyễn Nhược Nhược liền không
chút do dự đem nửa đoạn cỏ xanh từ trên tay nàng bỏ vào miệng nhai.
“Mùi vị thế nào?”
“Cũng được, nhàn nhạt, hơi ngọt một chút. Đây là cỏ gì vậy?” Lý Hơi còn tưởng nó khó nhai, nhưng ngược lại khá ngon.
“Ở địa phương của chúng ta, cỏ này gọi là Căn Thảo. Khi còn bé chúng ta thường đào nó ăn để giải khát. Bây giờ
không có nước, chúng ta ăn tạm vậy. Lại đây, ta chỉ cho ngươi, cỏ này
nè…”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ một bụi Căn Thảo,
chỉ dẫn rõ ràng cho Lý Hơi rồi hai người trên thảo nguyên chia nhau đào
bới Căn Thảo ăn. Lý Hơi từng có kinh nghiệm ngộ độc dâu dại nên lần này
chững chạc hơn, nhổ được cọng cỏ nào liền không vội ăn mà nhất thiết bắt Nguyễn Nhược Nhược xác nhận rồi mới ăn. Nguyễn Nhược Nhược cũng không
dám tùy tiện, phân biệt kỹ lưỡng rồi mới nói với hắn, “Đúng rồi, đúng
rồi, xem như kiến thức sinh vật của ngươi đã khá hơn một chút. Những thứ này hoàn toàn có thể ăn.”
Lý Hơi vui vẻ ra mặt, nụ cười kia sáng
ngời như ánh mặt trời. Đem tay hái thêm một mớ Căn Thảo nữa, lau sạch
rồi đưa hết cho Nguyễn Nhược Nhược, “Nè…cho ngươi ăn!” Nguyễn Nhược
Nhược ngây ngốc, bật cười nói: “Không cần