
đâu, ta ăn nhiều rồi, một mình ngươi ăn đi”.
Lý Hơi cố chấp không chịu rút tay về,
“Cho ngươi ăn”. Đôi mắt hắn đang chân chính gào thét lên một câu: Chỉ
cần là của ta, ta nhất định sẽ đem đến thứ tốt nhất cho ngươi.
Nguyễn Nhược Nhược không thể không nhận
lấy, hai người sóng vai ngồi xuống ăn mớ Căn Thảo mà Lý Hơi đã hái. Một
hồi sau, Lý Hơi đột nhiên nói, “Ngồi ở nơi hoang vắng này ăn Căn Thảo
với ngươi còn hơn ngồi ở vương phủ ăn sơn hào hải vị.”
Đối mắt hắn sáng ngời, chăm chú nhìn
Nguyễn Nhược Nhược tựa như đem toàn bộ tình yêu bày dưới chân nàng.
Nguyễn Nhược Nhược mở miệng định nói gì đó liền bị ánh mắt của hắn làm
động tâm. Một tình lang như vậy, nếu không phải sinh trong hoàng thất
thì thật là tốt.
Xa xa thấy Diêu Kế Tông đang đánh xe ngựa chạy tới, Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Đi thôi, ngươi cũng cần
phải về. Ngươi mà không trở về, chỉ sợ ta và lão Lưu gặp nhiều phiền
toái. Lý Hơi, hãy trở lại thế giới của ngươi, Căn Thảo bất quá chỉ là
món ăn ngon nhất thời, ăn nhiều ngươi sẽ nhớ đến sơn trân hải vị. Tin
tưởng ta, ngươi chỉ là một lúc hồ đồ thôi”, ngữ khí của nàng vô cùng ôn
hòa.
Lý Hơi không tự kìm hãm được, tay nắm
chặt thành quyền, thấp giọng nhưng kiên định nói: “Ta sẽ chứng minh, ta
không phải là nhất thời hồ đồ. Ta biết mình muốn gì.”
Hai người không nói gì nữa, cùng nhau yên lặng nhìn xe ngựa đang từ từ chạy tới.
Khi Lý Hơi về đến phủ thì trời đã gần
tối, tâm tư đã được chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một trận cuồng phong bão táp. Tuy nhiên, tại Lưu Tiên Cư chỉ có một mình vương phi đang chờ
hắn.
“Hơi Nhi, phụ thân ngươi hôm nay có việc gấp nên ban ngày vẫn chưa trở
về, vậy nên không biết ngươi bỏ tập cưỡi ngựa bắn cung, mẫu thân cũng
không nói.”
Lý Hơi thở phào, mặc dù biết rõ đây chỉ là hòa hoãn nhất thời nhưng quả
thật hắn cần thêm nhiều thời gian để chuẩn bị nghênh chiến.
“Hơi Nhi, ngươi ngồi xuống, mẫu thân có chuyện muốn nói với ngươi”
“Mẫu thân, ta cũng có chuyện muốn nói với người”
Vương phi có chút cẩn trọng, “A, được rồi, vậy ngươi nói trước đi”
Lý Hơi cùng vương phi đối mặt ngồi xuống. Đôi mắt và ngữ khí của hắn
kiên định nhìn mẫu thân, “Mẫu thân, Nguyễn Nhược Nhược không phải là hồ
ly tinh, mong người đừng nghĩ nàng như vậy nữa”.
Vương phi hơi bị cứng lại, “Điều ngươi muốn nói là chuyện này sao?”
“Đúng vậy”
“Còn nói không phải là hồ ly tinh, nhìn xem, nha đầu kia đã biến ngươi
thành bộ dáng thần hồn điên đảo thế này đây!” Đối với việc Lý Hơi dứt
khoát theo đuổi Nguyễn Nhược Nhược, vương phi từ sớm đã nén một bụng
khí, giờ đây thù mới hận cũ chất chồng, cơ hồ không thể nhịn được nữa.
“Mẫu thân…ta không muốn người nói nàng như vậy”, Lý Hơi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vừa tức vừa giận.
Vương phi hạ thấp giọng, “Hơi Nhi, mẫu thân chín tháng mười ngày mang
nặng đẻ đau mới có được ngươi, dốc hết tâm huyết nuôi dạy ngươi thành
người. Hôm nay ngươi lại vì một nữ nhi bên ngoài mà nổi giận với mẫu
thân sao? Ngươi thật bất hiếu.”
Lý Hơi nhịn không được cắn chặc môi dưới. Các triều đại Trung Quốc đều
lấy “hiếu” duy trì thiên hạ, bị cái mũ này của vương phi chụp xuống, Lý
Hơi đột nhiên có cảm giác vô lực, “Mẫu thân, ta thực sự thích Nguyễn
Nhược Nhược. Đây là nữ nhân đầu tiên ta thích, tại sao người lại không
đón nhận nàng?”
Thấy thái độ con trai đã mềm xuống, sắc mặt vương phi cũng hơi hòa hoãn, “Hơi Nhi, đó là vì mẫu thân không vừa ý nàng. Tuyển thế tử phi nhất
định phải xem xét gia môn, dung mạo, tính tình, có như vậy mới là thê tử tốt. Nàng ta sao? Dưới học thức của nàng, trắc phi cũng không đủ tư
cách. Hài tử ngoan, ngươi đừng hồ đồ nữa.”
Hồ đồ? Nguyễn Nhược Nhược đã dùng hai từ này nói với hắn, mẫu thân cũng
dùng hai từ này nói với hắn. Lý Hơi bỗng dưng cảm giác như mình “hai mặt thụ địch”.
“Nếu như ta nói…ta nguyện ý hồ đồ thì sao?” Hắn cúi đầu phun ra vài chữ.
Vương phi sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi hồ đồ, chúng ta sẽ không hồ đồ theo
ngươi, cũng sẽ không để ngươi tùy ý hồ đồ. Hơi Nhi, ngươi mang trách
nhiệm trên người, hôn nhân cũng không phải là chuyện của một mình ngươi, không thể để mặc ngươi muốn sao thì muốn.”
Lại hai chữ này “trách nhiệm”, Lý Hơi từ nhỏ đến lớn đã quán triệt tư
tưởng này, hắn có trách nhiệm trên người, hắn sống trên đời này chính là để gánh vác trách nhiệm nặng nề. Là người thừa kế của Tĩnh An vương
phủ, hắn từ nhỏ đã vì mục đích này mà tồn tại. Hắn không phải là Lý Hơi
mà là Tĩnh An vương thế tử, công cụ để hoàng tộc củng cố quyền lực thống trị. Trong lúc nghĩ thông suốt điểm này, Lý Hơi chỉ cảm thấy toàn thân
kiệt quệ, thân thể mềm nhũn ngồi trở xuống.
Vương phi nhìn bộ dáng hắn cúi đầu không nói liền cho là hắn đã bị
thuyết phục, nàng tiến lên vỗ về đầu con trai, ngữ khí ôn nhu nói, “Được rồi, đối với những chuyện không có lợi thì đừng nghĩ tới nữa, phiền não cũng vô ích. Bây giờ cùng ta đi dùng cơm tối thôi!”
Lý Hơi giống như bức tượng gỗ bị vương phi kéo ra cửa, cước bộ có chút
thất thần, lúc nhẹ lúc nặng. Thứ hắn không thể khống chế là cước bộ…hay
là tâm?
***
Nguyễn Nhược Nhượ