pacman, rainbows, and roller s
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324725

Bình chọn: 9.00/10/472 lượt.

uốn làm điều ta muốn, ta phải

sống vì chính ta nữa”.

Nói vừa xong, hắn mặc kệ xe ngựa đang

chạy mà đột ngột mở cửa xe nhảy xuống. May là thân thủ của hắn rất tốt,

bình yên đáp xuống, sau đó lập tức như gió lốc hướng về phía xe ngựa

Diêu Kế Tông mất hút chạy đi. “Hơi Nhi, Hơi Nhi, ngươi trở lại đây!”

Vương phi vừa tức vừa vội, ngồi trong xe rướn cổ gọi. Gọi thế nào được!

Lý Hơi giống như ngựa hoang mất cương, bỏ chạy một mạch không thấy bóng

dáng. Vương phi vội vàng phân phó Tần Mại, “Tần Mại, nhanh nhanh, nhanh

đuổi theo đi!”

Lúc Lý Hơi đuổi đến nơi thì xe ngựa của

Diêu Kế Tông vừa quẹo vào con đường dẫn đến Diêu phủ. Thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt, hai người đều ngây ngốc. Lý Hơi cũng không kịp nói gì, trong lòng biết phía sau chắc chắn có truy binh, hắn nhanh nhẹn

nhảy lên xe, đem Diêu Kế Tông từ trên giá xe đẩy ra phía sau, “Để ta

đánh xe”.

Lý Hơi giục ngựa quả thật so với Diêu Kế

Tông nhanh hơn nhiều, roi ngựa quất xuống, những con ngựa phóng đi. Một

chiếc xe chở ba người ào ào lao ra khỏi Trường An thành, hướng ngoại

thành vọt đi.

Diêu Kế Tông nhịn không được liền hỏi: “Lý Hơi, không phải ngươi không thể tới được sao? Tại sao lại chạy đến đây?”

Lý Hơi đáp đơn giản, “Không đến được cũng đến.”

Diêu Kế Tông nhịn không được ở sau lưng

hắn giơ ngón tay cái lên, thọc Nguyễn Nhược Nhược đang ngồi phía sau

lưng, ánh mắt ngầm hỏi ý kiến nàng. Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, trực

tiếp nói với Lý Hơi.

“Lý Hơi, ngươi như vậy là làm khó ta rồi. Mẫu thân của ngươi sẽ không trách ngươi, chỉ là đem hết tội danh đổ lên đầu ta nè. Không chừng ngày mai lại tới tìm ta, đem ta biến thành hồ ly tinh.”

Lý Hơi nghe được ngạc nhiên, “Lại đến? Mẫu thân ta đến tìm ngươi rồi sao?”

Nguyễn Nhược Nhược ngậm miệng, nếu để hắn biết những lời mẫu thân hắn chất vấn nàng, e là ngoài cái mũ hồ ly tinh còn bị chụp thêm tội danh ly gián.

Lý Hơi thấy nàng không trả lời cũng không hỏi nữa. Hắn không tự chủ nắm chặt tay, ngừng một chút mới nói, “Ngươi

không phải là hồ ly tinh, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào nói ngươi

như vậy, cho dù người đó có là phụ mẫu của ta.” Ngữ khí kiên định như

bàn thạch, không thể dời đi.

Diêu Kế Tông ở phía sau nghe xong liền vỗ vỗ lên vai Nguyễn Nhược Nhược nói, “Yên tâm đi, Tiểu Nguyễn đồng chí,

sau này có Tiểu Lý đồng chí bảo kê ngươi, vương phi sẽ không thể làm gì

ngươi nữa đâu, không cần lo lắng vô ích!”

Việc đã đến nước này, Nguyễn Nhược Nhược

cũng không thể làm gì hơn. Giả sử lúc này Lý Hơi chịu trở về thì vương

phi cũng vẫn đem vài cái mũ chụp lên đầu nàng, tội danh hồ ly tinh

này…chạy không thoát rồi. Dù gì cũng chỉ là một cái hư danh, chẳng sao

hết! Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược không thèm nghĩ tới nữa, vui vẻ theo hai

nam nhân ra khỏi thành.

Diêu Kế Tông tràn đầy mong muốn để Lý Hơi chiêm ngưỡng phong thái lẫn kiến thức về khinh khí cầu, sau khi tháo

xuống xe ngựa liền bô lô ba la nói không ngừng, cuối cùng lại phát hiện

quên mang đá lửa. Hắn bực mình dậm chân không dứt, “Tại sao ta lại quên

không mang đá lửa, tại sao ta lại quên không mang đá lửa?…”

Nguyễn Nhược Nhược cười nhạt, “Thời khắc

mấu chốt liền bị ngươi làm hỏng, ngươi đúng là…hăng hái bừng bừng đòi

bay thử, kết quả một tấc cũng không nhấc lên được.”

Lý Hơi có chút tiếc nuối, nhưng cũng

không lo, có Nguyễn Nhược Nhược đứng cười một bên thì cho dù chưa bay

lên trời thì hắn cũng giống như đang “cưỡi mây lướt gió”.

Diêu Kế Tông ném đống đồ trên tay xuống,

nhìn trái nhìn phải một hồi rồi nói, “Ta đi đến vùng phụ cận một chút,

xem có thể mượn đá lửa được không”, hắn vừa nói vừa leo xe ngựa, tự đánh xe chạy mất.

“Ê…Ê…” Nguyễn Nhược Nhược đuổi theo xe

ngựa mấy bước nhưng không thể làm gì để hắn dừng lại. Nàng làm sao không biết tên tiểu tử đáng chết kia bỏ rơi nàng và Lý Hơi ở đây là để tạo cơ hội cho bọn họ ở một mình với nhau. Tên này, kỹ thuật se tơ hồng quả

thật chuyên nghiệp a! Hắn hoàn toàn có thể mở công ty mai mối hôn nhân

được rồi!

Lý Hơi cũng không nhạy bén cho lắm, vẫn

xông lên phía trước xe ngựa hô to, “Ngươi mau trở lại đi, nơi này phương viên trăm dặm không có bóng người, ngươi không tìm được đá lửa đâu!”

Nguyễn Nhược Nhược nghe được chỉ biết

cười khổ, Diêu Kế Tông đằng kia cũng lắc đầu cười không ngớt, “Lý Hơi

nha Lý Hơi, người đúng là tiểu tử ngốc, ca ca đây đang giúp ngươi vậy mà ngươi cũng không nhìn ra!”

Thấy Nguyễn Nhược Nhược cười như mếu, Lý

Hơi mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cũng không ngốc, một lúc sau liền

hiểu được ý tứ của Diêu Kế Tông. Mặt hắn bắt đầu hồng lên, hai bên tai

đỏ rực. Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cũng không dám nhìn hắn chăm chú, sợ

làm khó cho hắn. Nàng lửng thững hướng phía trước bước đi, Lý Hơi mặc dù không nói lời nào nhưng cũng bám theo sau nàng, nửa bước không rời.

Mùa hè trên thảo nguyên thật xinh đẹp.

Thảm cỏ chạy dài mấy trăm dặm xanh ngát một màu, tựa như lụa, tựa như

hơi thở của thảo nguyên. Nguyễn Nhược Nhược trông thấy vô số loài hoa

dại rực rỡ đầy màu sắc, sau một hồi công phu, trên tay nàng đã cầm một

bó hoa đủ màu. Lý Hơi ở